Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1254





Chương 1254:

 

Ngược lại, anh là một người con trai cương trực, lãnh đạm, cơ thể toát ra khí chất của một người học rộng, không giống một cậu ấm nhà giàu ăn xằng làm bậy mà bà từng nghĩ.

 

Một chàng trai với vẻ ngoài nghiêm túc như vậy đã dùng giọng điệu và tâm trạng thế nào để nói ra câu thà cưới di vật của đứa con gái thứ hai cũng không chịu lấy cô con gái cả nhà bà chứ?

 

Bà Phong nhìn chằm chằm Lệ Nam Hành. Bởi vì mẹ của bà vẫn luôn dành sự chú ý lên khuôn mặt của Phong Lăng, lúc này lại còn muốn đi đến nắm lấy tay Phong Lăng, thế là bà Phong hoàn hồn lại, đỡ lấy người mẹ đang đứng ở bên cạnh mình, nghĩ ngợi một lát rồi khách sáo nói: “Hóa ra chàng trai trẻ này là người của cậu Lệ, vậy thì cậu ấy cũng là thành viên của căn cứ XI?”

 

Nhà họ Phong và nhà họ Lệ đã có giao tình nhiều năm, đương nhiên người nhà họ Phong biết rất rõ bối cảnh nhà họ Lệ.

 

Việc bà Phong biết đến sự tồn tại của căn cứ XI cũng không có gì là kỳ lạ.

 

Nam Hành đảo mắt, liếc nhìn Phong Lăng đang tỏ rõ ý cô không định nán lại đây lâu, khẽ nhếch mép: “Người này là bà Phong, còn vị đứng bên cạnh chắc là mẹ của bà ấy.”

 

Nói xong những lời ấy, Nam Hành nói nhỏ chỉ đủ để Phong Lăng nghe thấy: “Thật trùng hợp, cậu cũng họ Phong.”

 

Phong Lăng không cảm thấy sự trùng hợp này có gì lạ. Mặc dù tại nước Mỹ, người Hoa chỉ chiếm số ít, số người mang họ Phong cũng không nhiều, nhưng đến ba mẹ mình là ai, họ tên thật của mình là gì cô còn chẳng biết. Vậy nên sự trùng hợp này đối với cô mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

 

“Lão đại, tôi đã lấy lại túi cho họ rồi, chúng ta đi thôi.” Phong Lăng không thể chống đỡ được ánh mắt kích động và mong đợi cùng với muôn vàn cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của bà cụ. Cô không rõ vì sao trong tim mình cứ cuộn lên từng đợt chua xót, Phong Lăng ngước nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình: “Chỉ là giúp chuyện vặt mà thôi, không nhất thiết phải ở đây nói nhiều với họ.”

 

“Bây giờ thì thấy phiền phức rồi hả? Vừa rồi tôi thấy động tác đuổi bắt cướp của cậu nhanh lắm cơ mà.” Nam Hành vừa nói vừa vỗ lên đầu cô.

 

Phong Lăng: “…”

 

Việc này có thể gộp lại làm một sao? Thường ngày cô chẳng thèm lo chuyện bao đồng như thế này. Nếu không phải vì nhìn thấy dáng vẻ vất vả lại sốt ruột đuổi bắt tên cướp của bà cụ này, bản năng lại xông lên đuổi giúp, thì cô cũng lười xen vào những chuyện này.

 

Bà Phong đỡ bà cụ đi đến gần bọn họ: “Cậu Lệ, nếu như mọi người đều quen biết nhau, chàng trai trẻ này lại là người của cậu, vậy thì chúng tôi càng nên chân thành báo đáp. Hai người chắc cũng chưa ăn tối đúng không? Chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, chúng tôi mời.”

 

Nam Hành vẫn đút một tay trong túi quần, cứ như vậy mà nghiêng đầu hờ hững nhìn Phong Lăng: “Muốn ăn không?”

 

Ngay khi Phong Lăng định nói không muốn thì bà Phong lên tiếng: “Ngoài ra, lần trước, khi nhà họ Phong đến nhà họ Lệ chơi, tôi đã không thể đi cùng, thật đáng tiếc. Hôm nay lại có thể gặp được cậu Lệ ở đây, vậy thì chúng ta ăn cùng nhau một bữa đi.”

 

Khi nghe thấy giữa Lệ Nam Hành và bà Phong dường như có quen biết, hơn nữa còn là mối quan hệ có ngọn nguồn sâu xa, lời từ chối đột nhiên nghẹn lại trong cuống họng Phong Lăng. Cô đưa mắt nhìn về phía hai người họ, nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách gì để hỏi về mối quan hệ của họ với Lệ Nam Hành. Hơn nữa khi vừa quay người, đối mặt với ánh mắt nhìn mình chăm chăm từ đầu đến giờ của bà cụ, những lời nói ra đến cửa miệng của Phong Lăng đều bị chặn lại.

 

Phong Lăng quay người, bờ vai vô tình chạm phải Nam Hành, cô thấp giọng nói: “Lão đại, tôi nghe anh.”

 

Cặp mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhướng, anh lạnh nhạt liếc nhìn bà Phong.

 

Lệ Nam Hành đáp: “Nếu như bà Phong đã nhiệt tình mời như thế, kẻ làm con cháu như tôi còn nói lời từ chối nữa thì thật không nể mặt hai vị. Thế nhưng, buổi tối ở căn cứ cũng có giờ giới nghiêm, e rằng chúng ta có ngồi cùng thì cũng chỉ vội vội vàng vàng cho xong.”

 

“Không sao, không sao, cũng không quá gấp gáp, chỉ kiếm gì ngay gần đây ăn, dù sao mẹ tôi cũng đã mệt, nhưng vẫn muốn cảm ơn chàng trai trẻ này vì đã giúp bà lấy lại chiếc túi.” Tần Thu mỉm cười, sau đó nhìn về phía Phong Lăng với vẻ mặt bình tĩnh: “Chàng trai trẻ, cùng nhau ăn tối nhé.”

 

Lệ lão đại đã không không ý kiến gì rồi, sao cô có thể từ chối được.

 

Cô im lặng gật đầu, không nói thêm gì.

 

Bà cụ vẫn luôn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Phong Lăng, cứ muốn nói cái gì đó. Cậu thiếu niên này thật sự rất giống Tần Thu lúc còn nhỏ.

 

Khi đứa con gái thứ hai của Tần Thu chào đời, mọi người đều nói con gái lớn Phong Minh Châu giống ba, còn đứa bé này thì lại giống mẹ.

 

Trên thế giới này sao lại có người giống đến thế?

 

Nhưng tuổi tác đứa trẻ này không trùng khớp, giới tính cũng khác… dường như không có chỗ nào đúng cả.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv