Chương 1253:
Bà cụ ngừng lại, dường như cũng nhận ra bản thân hơi bất lịch sự, đành rụt tay lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ quyến luyến trên khuôn mặt của Phong Lăng, giống như đang đợi một câu trả lời từ cô.
Phong Lăng hơi do dự, từ trước đến nay, những người thân quen ở cạnh cô đều cho rằng cô là con trai, không thể nào cô lại tùy tiện nói cho một người xa lạ chưa từng gặp biết bí mật của mình được.
“Bà ơi, chỗ cháu làm việc chỉ nhận con trai, nếu cháu là con gái thì chẳng thể giúp bà đuổi theo tên cướp lấy lại túi như thế đâu. Thế nên, sao cháu có thể là con gái được ạ?” Phong Lăng cũng không rõ vì sao một người từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với mọi người như mình lại mềm lòng với bà lão này, đến cả những lời bản thân nói ra cũng vô cùng khéo léo.
Tần Thu bước tới, đỡ lấy bà cụ đang có vẻ mất mát. Khi nhìn sang Phong Lăng, có lẽ là bởi cô thật sự rất giống với mình hồi nhỏ nên Tần Thu cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Chàng trai trẻ, thật xin lỗi, mẹ tôi có hơi kích động.” Tần Thu nhìn khuôn mặt của Phong Lăng, không khỏi bùi ngùi, nhưng bây giờ không phải là lúc để bày tỏ cảm xúc nên lịch sự nói: “Cũng không còn sớm nữa, không biết cậu đã ăn gì chưa? Chúng tôi mời cậu bữa cơm để cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhé, thuận tiện có thể làm quen với nhau. Tôi thấy có lẽ cậu cũng là người Hoa, hoặc là Hoa Kiều, đôi bên có cơ duyên gặp gỡ trên đất Mỹ, lại còn gặp nhau bằng cách này quả thật rất hiếm thấy. Đúng rồi, nếu như tiện, cậu có thể cho chúng tôi xin số điện thoại được không? Sau này cũng dễ liên lạc.”
Phong Lăng lạnh nhạt trả lời: “Không cần lấy số điện thoại làm gì, cũng không cần mọi người phải mời cơm đâu ạ! Cháu chỉ giúp một chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá khách sáo. Nếu không có việc gì thì cháu xin phép đi trước.”
Dứt lời, cô quay người đi ngay, không có ý định ở lại thêm.
Bởi lẽ không rõ vì sao mà ánh mắt của bà cụ khiến cô vô cùng khó chịu, nhưng lại chẳng thể nói rõ được là cảm giác khó chịu như thế nào, vậy nên theo bản năng, cô không muốn tiếp tục ở lại nơi khiến cho bản thân mình buồn bực.
“Chàng trai trẻ, cậu xem mẹ tôi đã lớn tuổi thế này, hiếm lắm mới gặp được một người trẻ tuổi hợp ý bà.” Tần Thu nhìn theo bóng lưng của Phong Lăng, khéo léo nói: “Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối đi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, ngay gần đồn cảnh sát thôi, được chứ?”
“Bao năm qua, bà Phong không hề bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Phong, hiếm khi thấy ra ngoài như hôm nay, không ngờ lại là vì mẹ của mình.” Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía cửa chính: “Quả nhiên dù cho bao nhiêu tuổi thì vẫn lấy chữ hiếu làm đầu.”
Tần Thu vừa mới liếc nhìn đã thấy một bóng người cao lớn. Ban đầu bà không nhận ra, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chợt nhớ tới mình đã từng nhìn thấy tấm hình chụp góc nghiêng của người này trong điện thoại con gái lớn.
Lúc này, bà nghi ngờ nhìn anh thêm một lúc, sau đó do dự hỏi: “Cậu là… Lệ…”
“Lệ Nam Hành.” Nam Hành lạnh nhạt nhìn lướt qua bà Phong, chậm rãi thốt ra từng từ.
Bà Phong hơi ngạc nhiên: “Cậu Lệ, sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua.” Nam Hành không giải thích nhiều, thuận tiện nhét tay vào túi quần, nói: “Chàng trai trẻ đứng trước mặt các vị là người của tôi.”
Bà Phong hơi sững ra, lại nhìn người con trai vô cùng anh tuấn kia rồi lại đưa mắt nhìn sang chàng trai trẻ đã đi đến đứng bên cạnh anh… Sau khi nhìn bọn họ một hồi, ánh mắt của bà lại hướng về phía Nam Hành.
Khi ấy, nhà họ Phong đưa Phong Minh Châu đến nhà họ Lệ làm khách, mặc dù bà không đi, nhưng sau đấy được biết rằng, Lệ Nam Hành không đồng ý đính hôn với con gái lớn Phong Minh Châu của bà.
Người lớn nhà họ Lệ và nhà họ Phong đều có suy nghĩ tương đối thoáng. Vốn dĩ khi xưa chỉ thuận miệng định ước, những người lớn tuổi của hai nhà vẫn luôn giữ đúng lời hứa, bên nào cũng không muốn xử sự bất nhân bất nghĩa, việc hôn sự không thành cũng đành thôi.
Nhưng không rõ ông cụ nhà họ Lệ và ông cụ nhà họ Phong đã nói chuyện với nhau thế nào mà cuối cùng lại đưa ra ý kiến rằng, đợi sau vài năm nữa Lệ Nam Hành sẽ đem di vật của đứa con gái thứ hai của bà về nhà họ Lệ. Như thế cũng không tính là bội ước, đồng thời cũng có được lời giải thích hoàn hảo cho đứa con gái chưa đầy tuần tuổi đã rời khỏi thế giới của bà. Ít nhất, làm như vậy thì con gái của bà cũng không đến nỗi chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Quyết định này đã khiến cho bà Phong tức giận trong một thời gian dài. Đứa con gái bà thương yêu nhất chưa kịp đầy tuần tuổi đã ra đi, bà luôn bảo quản cẩn thận từng li từng tí những bộ quần áo mà con mình đã mặc sau khi sinh ra, đem những món đồ ấy gom lại thành di vật để cầu siêu và tưởng nhớ đến đứa bé.
Nhưng chẳng ngờ được, ông cụ của cả hai nhà đều là mấy lão già lẩm cẩm, sao lại có thể gả đứa con gái quý giá đã qua đời của bà bằng cách đưa di vật của đứa trẻ cho người ta chứ!?
Hai năm qua, chuyện này luôn là nút thắt trong lòng bà. Một mặt là do Lệ Nam Hành từ chối cưới đứa con gái lớn, mặt khác, Lệ Nam Hành lại lấy cả đứa con gái đã qua đời nhiều năm của bà.
Từ trước đến giờ, bà vẫn luôn thắc mắc, không biết đứa con độc nhất của nhà họ Lệ là người như thế nào. Nhưng hôm nay gặp được người thật, bà mới phát hiện cậu con trai này không hề giống những gì mà mọi người vẫn hay đồn đại, là kẻ ăn chơi trác táng, không chịu quản thúc, cũng chẳng giống loại cậu ấm ăn chơi sa đọa, chỉ thuận miệng nói đùa muốn cưới đứa con gái thứ hai của bà.