*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực, dù có tông vào xe phía trước cũng không phải là một vụ tai nạn giao thông gì lớn.
Khoảng cách lúc đầu so với xe phía trước là không bao xa, cho dù có tăng tốc và đâṁ vào, thì nhiều nhất cũng chỉ là một vụ va chạm từ vào đuổi xe không nghiêm trọng mấy.
Trì Uyên không sợ hãi, khi xe lao đến anh đã biết kết quả trước rồi.
Đợi cho chiếc xe va vào, rồi lắc lư hai cái mới dừng lại, anh mới thở ra một hơi dài.
Khi anh ra ngoài vào buổi sáng, anh quả thực đã nghĩ đến việc này.
Hôm nay, tâm trạng anh không được tốt, đã dự liệu sẽ xảy ra vấn đề.
Quả nhiên, nghĩ cái gì liền đến cái đó.
Tùy Mị ôm chặt Trì Uyên, sắc mặt tái nhợt.
Trì Uyên tựa lưng vào ghế, giọng nói vẫn bình thản, "Không có gì nghiêm trọng."
Một lúc sau Tùy Mị ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Trì Uyên, sau đó hỏi: "Anh có sao không, có bị thương gì không?"
Trì Uyên tháo dây an toàn, Tùy Mị thả tay anh ta ra.
Người điều khiển phương tiện phía trước đã xuống xe.
Trì Uyên cũng xuống xe, loại chuyện này, không cần nói thêm, nhất định phải do anh hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Vẻ mặt tài xế kia không tốt lắm nhìn Trì Uyên, ai ngờ nhìn xe của Trì Uyên, giá bỏ xa chiếc xe anh ta mấy con phố.
Anh ta vốn tưởng rằng Trì Uyên muốn mắng mình, nhưng là không có mắng, anh ta nói: "Chiếc xe này sửa lại chắc tốn không ít tiền."
Nếu chỉ là vấn đề về tiền, Trì Uyên cũng không quan tâm lắm, "Tôi gọi công ty bảo hiểm đến."