*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư lấy kính râm trong túi ra, "Thế này đi, còn có thể trông thấy không?"
Tử Thư cười ha hả, "Làm sao vậy, tối hôm qua cô đã làm chuyện đáng xấu hổ gì mà lại tự biến mình thành thế này."
Cố Tư thở ra, "Tôi không làm gì cả, chỉ là ngủ không ngon."
Dư thừa, cô thực sự không muốn nói gì cả.
Tử Thư cũng không hỏi, hai người đang ở cửa nghe người trang trí bên trong kêu vang.
Một lúc sau, Cố Tư lấy điện thoại ra, là tin Wechat.
Ninh Tôn gửi đến, chủ yếu là để hỏi cô ấy có cảm thấy khỏe hơn không.
Cố Tư nhanh chóng trả lời rằng cô không có vấn đề gì.
Ninh Tônrủ cô qua bên Chương Tự Chi.
Cố Tư kiểm tra thời gian, sau đó liền đồng ý.
Trang trí ở đây thực ra không có vấn đề gì lớn, có vẻ diễn ra khá nhanh.
Cô cũng không giúp được gì nhiều nếu cô ở lại.
Cố Tư chào Tử Thư, sau đó bắt taxi đến chỗ Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi đang gục đầu ngủ trong phòng riêng của hội quán.
Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ đều biết Cố Tư, cô đi tới, có người ở bên kia nhanh chóng thông báo cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vẫn còn mê mang từ trong phòng đi ra.
Lần này đến áo ngủ cũng không mặc, cởi trần, đầu tóc bù xù.
Anh ta một mắt nhắm một mắt mở, nhìn chằm chằm Cố Tư hồi lâu mới nhận ra, "Là em à, Cố Tiểu Tư."
Cố Tư có chút không thích bộ dáng hiện tại của anh, "Lão Chương, tối hôm qua anh làm cái gì, nhìn giống như là anh bị người ta giở trò đồi bại rồi."
Chương Tự Chi khịt mũi, "Đừng nói nhảm, dù sao cũng là ta chà đạp (kiểu cũng giở trò đồi bại) người khác."
Anh ta đi chân trần đến ngồi trên ghế sô pha ở hành lang, một chút cũng không có cảm giác mình không đứng đắn.
Anh nghiêng người về phía sau, "Trì Uyên nhà em, thật sự không phải người. Anh nói thật với em anh mới phát hiện ra."
Cố Tư sửng sốt, không biết Trì Uyên đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô liền phụ họa, "Anh ấy quả nhiên không phải người.
Chương Tự Chi thở dài, "Ngày hôm qua anh uống quá chén, không còn biết gì nữa, sau đó cậu ta đón một chiếc xe bỏ anh lên trên rồi không thèm đếm xỉa đến anh nữa, em nói xem nếu nửa đường anh có việc gì làm sao bây giờ, vậy mà cậu ấy cũng yên tâm được. "
Trọng tâm của Cố Tư không phải là chuyện này, cô nhìn Chương Tự Chi, "Hôm qua hai người cùng nhau đi uống rượu?"
Chương Tự Chi thở dài một hơi, "Đúng vậy, tại quán bar, tiểu lượng của anh không tốt bằng cậu ta, nên say trước, cậu ấy không nói gì liền tiễn anh về."
Cố Tư mỉm cười, "Ngày hôm qua anh về lúc nào? Nhớ không?"
Chương Tự Chi hẳn là không nhớ, lúc đó hội quán còn chưa đóng cửa, người gác cửa đã giúp anh vào.
Chương Tự Chi trực tiếp gọi người gác cửa hỏi.
Người gác cửa nhớ rõ, "Là hơn mười giờ, nhưng chưa đến mười một giờ."
Cố Tư muốn cười nhưng không cười, nhưng sóng mắt lưu chuyển một chút (kiểu đang quan sát), so với bình thường sinh động hơn.