“Đúng, không thể tha cho cô ta, nhưng em đừng buồn nữa, mẹ không vui thì con làm sao vui được! Tôi đưa em đi ăn mộ bữa, để hai mẹ con đều vui lên nhé!” Trang Dật Dương giúp tôi lau mặt, sau đó kéo tay tôi đi.
Lòng bàn tay của anh ấy vô cùng ấm áp, khiến tôi quên đi mọi đau khổ, chỉ cần được đồng hành với anh ấy, con tôi sẽ không sao, chúng tôi đều có thể sống tốt! Giây phút này, anh ấy chính là trụ cột tỉnh thần của tôi, nhìn anh ấy, tôi chẳng khác nào có cả thế giới.
Cảm xúc của phụ nữ mang thai vô cũng thất thường, lúc này tôi đã không còn buồn nữa, có anh ấy bên cạnh mẹ con tôi, tôi còn điều gì để sợ nữa.
Sau khi ngon lành ăn một bữa, tôi bắt đầu đi mua đồ sơ sinh, tôi nhất định phải mua cho con những bộ quần áo tốt nhất, đẹp nhất, để nó đẹp trai hơn, ngầu hơn tất cả những đứa bé khác.
Trang Dật Dương thấy tôi đang mua không ngừng, hỏi ý kiến của anh ấy, cái gì cũng tốt, cái gì cũng mua.
Phòng em bé trong nhà đang trang trí xong rồi, đây cũng là nguyên nhân tại sao Trang Dật Dương không muốn nhường ngôi nhà lại. Anh ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ vì con, vì cái gì mà phải cho người khác đến ngấp nghé chứ.
“Chúng ta kết hôn đi!” Trang Dật Dương đốt nhiên nói như vậy vào tai tôi, khiến cho bộ quần áo trên tay tôi rơi xuống đất, anh ấy có ý gì?
Kết hôn? Anh ấy có thể đăng ký kết hôn rồi sao?
“Em không muốn ra nước ngoài đăng ký kết hôn!” Tôi không biết anh ấy nói những lời này rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào anh ấy không sợ đứa con này sẽ liên lụy đến anh ấy cả đời sao?
“Đương nhiên rồi, anh đã lấy được sổ hộ khẩu, bây giờ vẫn chưa có ai biết.
Đợi chúng ta đăng ký kết hôn xong, bọn họ muốn làm gì thì làm!” Trang Dật Dương lén lút nói, đây là cách tốt nhất anh ấy có thể nghĩ ra sao?
Tôi không có tâm trạng tiếp tục chọn quần áo nữa, để cho nhân viên trong tiệm gói đồ gửi đến nhà, sau đó nghiêm túc nói về vấn đề này với Trang Dật Dương.
“Anh có từng nghĩ tới, nếu để ông nội anh tức đến mức nguy hiểm đến tính mạng, chẳng phải cả đời này anh đều áy này sao, bây giờ em không ép anh kết hôn cũng là muốn tốt cho anh.
Sự ra đời của đứa bé này sẽ liên lụy đến anh cả đời, là em kiên trì muốn sinh. Vì Vậy em sẽ chịu trách nhiệm với nó, nhưng anh không cần. Em nghĩ anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên em từ chối kết hôn!” Tôi không muốn lén lén lút lút kết hôn như vậy, tôi không muốn bị mọi người lên án.
Càng không muốn con tôi sinh ra không được quang minh chính đại, anh ấy sẵn lòng cùng tôi gánh vác tương lại của con, sẵn lòng yêu nó, tôi đã vô cùng biết ơn rồi.
Tôi khăng khăng đời giữ đứa bé này lại, mặc dù anh ấy luôn tán đồng nhưng tôi biết trong lòng anh ấy nghĩ gì.
“Anh đương nhiên phải có trách nhiệm với nó, muốn kết hôn với em cũng là chuyện anh đã suy nghĩ rất kỹ, không phải nhất thời bốc đồng, về phía ông nội, thời gian trôi đi ông sẽ chấp nhận thôi!” Tấm lòng này của Trang Dật Dương tôi nhận, nhưng tôi không đồng ý chuyện giấu ông nội.
Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng nhất định phải kết hôn, cho con tôi một danh phận. Nhưng bây giờ tôi thấy không có gì quan trọng hơn việc sống còn của đứa bé. Cuộc sống không cần có bất cứ phước lành nào từ bên ngoài, chỉ cần bố mẹ đều yêu con là đủ rồi. Nếu như một mực muốn lấy được tờ giấy đăng ký kết hôn kia rồi khiến cho Trang Dật Dương cả đời phải hối hận, tôi không muốn như Vậy.
Cho dù sau này chúng tôi muốn kết hôn, cũng nhất định phải kết hôn trước sự chúc phúc của ông nội, chứ không phải lén lén lút lút như thế này, như vậy sẽ khiến tôi coi thường chính bản thân mình.
“Dật Dương, thực sự không cần phải như vậy, nếu hôn nhân của chúng ta khiến ông nội anh đau lòng, vậy thì em tình nguyện không cần kết hôn!” Tôi và mẹ tôi sẽ không chấp nhận một hôn nhân như vậy, con cũng là tôi can tâm tình nguyện muốn sinh ra.