Yêu Không Thể Yêu

Chương 147



“Được, vậy thì em ở lại đây, sao này tôi ở nhà làm việc, có việc gì sẽ họp qua điện thoại!” Trang Dật Dương suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.

Tôi vẫn muốn khuyên anh ấy, nhưng anh ấy kiên trì như thế thì bỏ đi. Đây là con của anh ấy, hao tâm tổn sức một chút cũng là điêu nên làm.

Châu Tư Dĩnh ra nhiều máu, suýt thì không giữ được tử cung, may là kịp thời đưa đến bệnh viện, nhưng hai năm tới đều không được mang thai lại, để cho tử cung hồi phục. Tin này là mẹ tôi thông báo cho tôi, tôi không hề cố tình nghe ngóng chuyện của cô ta, Trang Dật Dương cũng không nói với tôi, tôi cũng không biết anh ấy biết những chuyện này chưa.

Theo tôi thấy, vân còn lâu mới đủ, không đủ với cái mạng của con tôi.

Cho dù có nghe được tin cô ta chết, đều không đủ để làm sự thù hận trong tôi bình phục lại, cô ta sống càng thảm mới là sự trừng phạt của số phận dành cho cô ta.

Trong sự lo lắng bất an, con tôi cuối cùng cũng đợi được đến 23 tuần, tôi vội vàng đến bệnh viện để siêu âm 4 chiều, chỉ khi chắc chắn không sao, tôi mới có thể yên tâm được.

Thế nhưng số phận không ủng hộ tôi, siêu âm bốn chiều ròng rã một tiếng đồng hồ, trong sự xác nhận lặp đi lặp lại của bác sĩ, con tôi mắc chứng bại não.

Tôi không có được 20% may mắn kia, cuộc đời tôi chưa từng xuất hiện kỳ tích.

Tôi nằm trong phòng siêu âm, nước mắt không ngừng rơi, bác sĩ ở trước mặt khuyên tôi, sinh non sớm một chút, tốt cho đứa bé, cũng tôi cho tôi.

“Không, tôi phải giữ lại nó, tôi sẽ cùng nó lớn lên!” Cho dù tuổi thọ của nó ngắn hơn người khác, tôi cũng không nỡ để nó ra đi như vậy, di chứng của bệnh bại não, tôi sớm đã nắm rất rõ.



Những lời bác sĩ nói ra và cả những lời chưa nói ra, tôi đều hiểu, nhưng tôi không thể từ bỏ con mình, nó cũng đang cố gắng, làm sao tôi có thể từ bỏ được?

Báo bối, con nhất định phải kiên trì, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ con!

Tôi bước ra khỏi phòng khám, nhìn thấy Trang Dật Dương đang đợi ở bên ngoài, có mạnh mẹ đến mấy, giây phút này cũng trở nên yếu đuối. Tôi sà vào lòng anh ấy, khóc đến mức tê tâm liệt phế. Dù là lúc anh ấy kết hôn, tôi cũng không khó chịu như thế này.

“Mạnh mẽ lên nào, con vân cần chúng ta. Tôi đã liên hệ với chuyên gia ở Mỹ rồi, sinh ra nửa năm sẽ làm phẫu thuật, không thể khỏi hẳn nhưng có thể ít bị tổn thương!” Lời nói của Trang Dật Dương khiến tôi yên tâm đi một chút, ít nhất người làm bố như anh ấy vấn luôn cố gắng.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Chỉ cần chúng tôi cùng nhau cố gắng, cũng có thể cho con tôi một tương lại tốt đẹp. Dù cho trí tuệ chậm chạp, không cao, tứ chi không phát triển tốt, nó vẫn là bảo bối trong lòng tôi.

“Cảm ơn anh vẫn coi nó như bảo bối!” Tôi ôm lấy Trang Dật Dương, lúc này sự ủng hộ của anh ấy mới là quý giá nhất đối với tôi. Nếu anh ấy lùi bước hoặc khuyên tôi phá thai, tôi không biết mình có thể tiếp tục kiên trì nữa không.

“Đồ ngốc, bất kể như thế nào, nó cũng là con tôi. Hơn nữa là vì tôi nên mới trở nên như vậy, tôi chỉ áy này, hận không thể cho nó cả thế giới, sao có thể từ bỏ nó chứ!” Trang Dật Dương tự trách mình, Châu Tư Dĩnh nỗi điên có liên quan mật thiết đến anh ấy.

Sai lầm lớn nhất của anh ấy chính là đồng ý với ông nội, đứng trên lễ đường đám cưới lần thứ hai với Châu Tư Dĩnh, kết quả lại tôi tệ đến thế này, không chỉ anh ấy mất thể diện, còn làm cho Châu Tư Dĩnh càng hận tôi hơn.

“Không trách anh, bây giờ chúng ta đều cần phải sống tốt, con mình nhất định có thể cảm nhận được sự chào đón của chúng ta với nó. Anh hãy đem báo cáo của tôi giao cho tòa án và cảnh sát, tôi không thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được!” Châu Tư Dĩnh hại chết đứa con đầu tiên của tôi, bây giờ lại hại đứa con này, cô ta là kẻ thù không đội trời chung với tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv