Đương nhiên bây giờ tôi không thể để họ nhận ra, nếu không tôi sẽ lại biến thành kẻ phá đám cưới. Lần thứ nhất là tôi vì con trai mình, nhưng lần này tôi hoàn toàn không có bất cứ lý do gì. Họ lựa chọn làm đám cưới, tôi chính là người dư thừa nhất ở đây.
Nhưng tôi không thể kiềm chế được nữa, nghe chủ hôn gọi chú rể lên, tôi nhanh chóng lau nước mắt, sau đó cố gắng nín nhịn.
Trang Dật Dương lại gầy đi rồi, nhưng bộ vest này mặc lên lại trở thành bạch mã hoàng tử của người khác, anh ấy rốt cuộc không thể đạp lên bảy tâng mây để đến tìm tôi, giờ phút này anh ấy đã thuộc về Châu Tư Dĩnh. Trong lòng tôi không chịu được mà sinh lòng đố ky, nếu tôi cũng có một gia thế môn đăng hộ đối, có phải cũng có thể đứng ở vị trí của cô dâu không?
Lúc trước mẹ của Châu Tư Dĩnh cướp đi hôn sự của mẹ tôi, bây giờ Châu Tư Dĩnh lại trở thành người chiến thắng, lẽ nào số phận của mẹ con tôi chính là kẻ thất bại sao? Không, không phải, bố tôi đã đối tốt với mẹ tôi cả một đời, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Giây phút này tôi lại muốn Trang Dật Dương là một người bình thường nhất, như vậy thì tôi có thể ở bên anh ấy, sẽ không có ai để ý đến gia thế của tôi.
Nhưng anh ấy không phải, anh ấy vân cần tập đoàn Trang Thị, chỉ có thể để tôi đợi chờ ở một bên. Tôi có thể đợi, nhưng còn Trang Dật Thần thì sao?
Đám cưới này, Trang Dật Dương không chỉ cướp đi người phụ nữ mà Trang Dật Thần yêu nhất, mà còn cướp đi cả tập đoàn Trang Thị.
Trang Vân Đào và Trần Lệ Nhã, hai người bọn họ đối tốt với Châu Tư Dĩnh như con gái ruột, lẽ nào cũng sẽ đem cơ hội như vậy trao vào tay Trang Dật Dương sao?
Tôi dường như đã hiểu ra mối liên hệ giữa hai việc này, toàn bộ sự việc đã sáng tỏ. Lần trước tôi đến phá đám cưới, rất đơn giản liền có thể thành công, trong đó khó tránh việc không có ai khác thúc đẩy, nếu không ngày hôm đó Trang Dật Thần đã lôi tôi đi một cách dễ dàng rồi.
Bọn họ dường như có ý định đểcho – tôi phá, phá đến mức Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh không thể kết hôn, vậy hôm nay thì sao? Bọn họ sẽ can tâm để yên như vậy sao?
Khi chủ hôn gọi cô dâu xuất hiện, tôi càng lúc càng căng thẳng, theo tập tục của Dương Thành, sau khi đám cưới kết thúc, ngày hôm sau mới được đi đăng ký kết hôn, cũng chính là, về mặt pháp luật, Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh lúc này vẫn chưa phải vợ chồng.
Trình tự diễn ra của đám cưới trước mặt tôi không có hứng thú xem, tôi đang đợi, đợi bọn họ rat tay.
Ông Trang kiên trì để Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Dương có thể thành hôn, nhưng Trang Vân Đào sẽ không để cho mọi chuyện được viên mãn như vậy.
Quả nhiên khi chủ hôn hỏi cô dâu có đồng ý lấy chú rể không, không đợi Châu Tư Dĩnh trả lời, Trang Dật Thần bỗng đứng dậy, “Châu Tư Dĩnh, đừng lấy anh tôi! Không thể mang theo con của tôi đi lấy anh tôi được!”
Câu nói này như một con sóng cuộn lên.
Khâu Lâm trừng mắt nhìn Trang Dật Thần, “Cậu đừng có ăn nói lung tung!
Đứa bé mà Châu Tư Dĩnh nhà tôi mang trong bụng là con của Trang Dật Dương!”
“Hôm đó cô uống say, người ở bên cô là tôi, không phải anh tôi. Gần đây anh tôi luôn ốm yếu, sao anh ấy có thể ở bên cô được chứ? Anh ấy mắc bệnh ký kết hôn, cũng chính là, về mặt pháp luật, Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh lúc này vẫn chưa phải vợ chồng.
Trình tự diễn ra của đám cưới trước mặt tôi không có hứng thú xem, tôi đang đợi, đợi bọn họ rat tay.