Liêu Phàm không khuyên nhủ tôi nữa, có lẽ cũng đã nhận ra tôi đang rất buồn, cùng tôi dạo một chút quanh trường rồi anh ta quay vê.
Nếu không phải Liêu Phàm tới, anh ấy sẽ thế nào? Anh ấy định khi nào mới nói cho tôi biết tin này.
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên tôi gọi từ khi đến Singapore, trong điện thoại tôi nghe tiếng anh ấy thở, nghe sự im lặng của anh ấy, “Chúc anh tân hôn vui vẻI”
Chỉ một câu nói, nước mắt tôi đã chảy đầm đìa!
Tôi cười trong nước mắt, đưa tay lên lau, toàn bộ đều là nước mắt, Trang Dật Dương ở bên kia đầu dây truyền đến một câu, “Xin lỗi!”
“Hẹn ước 3 năm của chúng ta, có còn tồn tại không?” Tôi liền hỏi câu hỏi này. Tình yêu đôi khi khiến con người ta hèn nhát như vậy, tôi vì anh ấy mà ra đi, chỉ cầu mong anh ấy hoàn thành được ước mơ trong lòng, để anh ấy không hổ thẹn với mẹ mình.
Nếu bây giờ anh ấy lựa chọn buông bỏ, tôi cũng sẽ không lựa chọn anh ấy, coi như chúng tôi có duyên không phận, chính là tôi lại làm kẻ ngốc một lần nữa.
“Tôi sẽ luôn nhớ hẹn ước này, đợi qua khoảng thời gian này, tôi sẽ đi tìm em, có được không?” Trang Dật Dương hỏi có chút cấp thiết, nhưng không được, tôi nghĩ rằng không thể được.
“Vậy đợi đến khi anh độc thân, chúng ta sẽ gặp lại. Thời gian này, tôi sẽ đợi anh! Đừng đi tìm tôi!” Tôi sợ tôi sẽ không kiềm chế được mà trở thành người thứ ba trong mặt mọi người, sợ rằng mối quan hệ giữa chúng tôi rứt không nổi.
Thể xác và tâm hồn nếu chỉ có thể khống chế một thứ, tôi nhất định sẽ chọn thể xác. Ít nhất tôi sẽ không hổ thẹn với đạo đức, nếu như Trang Dật Dương có tình cảm với Châu Tư Dĩnh, tôi cũng sẽ lùi thật xa.
Cúp máy, tôi ở trong bóng đêm, khóc đến tê tâm liệt phế. Tôi cùng từng ao ước đám cưới đầu tiên của tôi là cùng với anh ấy, đám cưới với Dương Thụy là một cuộc hôn nhân trên giấy tờ.
Tưởng tượng tôi được mặc váy cưới, anh ấy nắm lấy tay tôi, từng bước từng bước đi trên lễ đường hạnh phúc của chúng tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể trốn ở đây nhìn họ cưới nhau sao?
Thời gian ngày càng đến gần, tôi bắt đầu đãng trĩ, đọc sách cả buổi cũng không vào đầu. Cuối cùng tôi quyết định về nước, trước khi về nước tôi liên lạc với Liêu Phàm, bảo anh ta giúp tôi tìm một thợ trang điểm thật giỏi giang.
Tôi định xuất hiện cùng Liêu Phàm với một khuôn mặt mà đến mẹ mình cũng không nhận ra, âm thầm tham gia đám cưới của Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh.
Đám cưới lần này, họ cũng tổ chức vô cùng kín đáo, không có bất cứ một kênh truyền thông nào có mặt, khách khứa cũng chỉ đến khoảng 20 bàn, ít hơn rất nhiều so với lần trước cả trăm bàn tiệc.
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Lần này họ đều sợ có tình huống đột ngột xảy ra, cộng với chuyện lần trước, vì vậy chỉ có rất ít người nhận được thiệp mời!” Liêu Phàm ghé sát vào tai tôi nói, khiến tôi nhớ đến đám cưới lần trước. ị Đó chỉ có thể coi là tang lễ của con trai tôi, suýt cũng là tang lễ của tôi.
Mọi chuyện cũng mới chỉ qua hơn bốn tháng, tất cả mọi người đang giả bộ bình thản, không một ai nhắc đến chuyện lần trước. Dù cho mọi người đều vân đang thì thầm, số đông đều đang nghỉ ngờ về hôn lễ lần này có thể được tiến hành suôn sẻ không?
Mà tôi đã phá một lần, vẫn có thể phá đến lần thứ hai sao? Không thể nào, lần này tôi sẽ chỉ ngồi ở đây nhìn bọn họ thành hôn.
Chuyện tôi đã đồng ý với Trang Dật Dương tôi nhất định sẽ làm được, nhưng trái tim lại đau đến không thể thở được, tôi không dám uống rượu, sợ răng sẽ không kiểm soát được bản thân.
Tôi không ngừng uống nước lạnh, cái lạnh thấu xương này có thể khiến cho tôi giữ tỉnh táo, nhưng dạ dày lái xót vô cùng nghiêm trọng, nghiệm trọng đến mức tôi buồn nôn.
“Đừng ngược đãi bản thân nữa, nếu cô không muốn bị họ nhận ra!” Liêu Phàm không ngăn được tôi, đành phải chuyến hướng sang Trang Dật Dương.