Lúc vị tôn giả của Càn Thiên trang dẫn Hinh vào trong, ai nấy cũng nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc. Dù không có cái nhìn nào ác cảm với Hinh song nàng cũng lấy làm khó chịu.
“Cô nương có biết vì sao người phàm lại có nhiều định kiến với yêu quái không?”
Hinh nghe vị tôn giả hỏi thì gật đầu.
“Vì một số loài bản tính háu chiến và loạn bách yêu kéo dài mấy trăm năm ảnh hưởng nặng nề đến nhân giới.”
“Cũng một phần. Phần khác vì họ sợ. Sau này, người cũng sẽ già đi và chết, nhưng yêu tộc các hạ vẫn sẽ trẻ mãi như vậy. Loại người có tu hành một đời cũng không thể bì được với tuổi thọ cùng đạo hạnh kéo dài cả mấy nghìn năm. Nghĩ đến lẽ đó, phàm kẻ tham sống sợ chết, ai mà không sợ.”
Hinh gật đầu thừa nhận: “Nhưng yêu quái chúng tôi sống cũng có trật tự lắm. Không ai đang bình thường lại tới nhân gian làm gì. Quân vương chỗ tôi rất được, sau này sẽ không còn loạn bách yêu nào nữa.”
“Người đó hẳn rất quan trọng với cô nương?”
Hắn? Cửu Vô Dạ? Còn hơn cả quan trọng. Hắn là thế giới của nàng. Hinh cười mà gật đầu. Hắn luôn khiến nàng vô thức rung động, như cái lần hắn đỡ sát chiêu của Thất Long cho nàng. Hắn cũng dễ dàng khiến nàng nhắc về hắn như một bản năng, ca ngợi hắn như thế.
“Phải rồi, tôi có thể gọi tôn giả là gì?”
“Tại hạ tên Trường An.”
“An ổn dài dài, một đời an nhiên. Tên hay lắm.”
“Cô nương cũng vậy.”
Trường An dẫn nàng mới một mật đạo nhỏ dưới căn hầm nơi nàng cho là của chưởng môn. Căn phòng tứ bề bao quanh bởi xi măng được thắp sáng bởi đuốc, trên mấy bức tường có chạm trổ mấy vị tiên nhân dường như có công xây dựng nên thánh đường của Càn Thiên trang, trên mấy kệ sách đặt cạnh lối vào có mấy viên đá nhỏ phát ra thứ ánh sáng le lói như mấy con đom đóm chụm lại.
“Đó... không phải là linh đan của thạch yêu chứ?”, Hinh bị ám ảnh nhiều từ sau vụ của trưởng lão điểu tộc.
Trường An cười ôn hòa, y đáp: “Tu tiên là tu tâm tu tính, cô nương chí phải. Chúng tôi là tiên giả, sao lại làm hành động vô nhân tính như thế”. Đến cả một phàm nhân sinh ra tại nơi luôn có định kiến với yêu quái còn nghĩ được đến điều ấy. Song Vân Kiệm một đại yêu quái bạc nhược đáng khinh mang gương mặt điềm đạm, thanh liêm lại không nhận ra điều đơn giản rằng đó là hành động của kẻ tiểu nhân.
Trường An tiếp lời, y giải thích rằng ấy là tinh thạch, nàng có thể hiểu nó là loài thạch anh quý đã nhiều đời hấp thụ linh khí đất trời, là thuốc dẫn cho những viên đan phẩm cấp cao. Là những viên quặng tinh khiết được Càn Thiên trang nhờ tham gia Vân Hoa đại hội thường niên giữa các môn phái giành được.
Hoàng tộc cũng có sở hữu một ít, họ tin một món quà quý báu như vậy sẽ luyện được thứ tiên phẩm trường sinh bất lão. Nhưng không thể. Sau này vì nhận ra món hàng này gây nhiều tai họa, Càn Thiên trang đã quyết định cất giữ nó ở đây. Vân Hoa đại hội nhiều đời sau cũng không còn dùng nó như một thành phẩm trao cho quán quân nữa.
Trường An biết nàng xuất thân đá yêu, nên đã nói cho nàng một bí mật động trời.
“Thiên Hinh cô nương, ta nói điều này không mong cô sẽ hoang mang xa lánh thế sự. Nhưng nếu không giải thích cặn kẽ ta thật thấy trái với lương tâm. Cô nương có biết vì sao lại có tin đồn về thứ thuốc trường sinh bất lão ấy không?”
“Ta không biết.”
“Tinh thạch này rất giống linh đan của thạch yêu. Nó không thể luyện ra loài thuốc trường sinh song linh đan của thạch yêu thì có đấy. Là vật dẫn cho thứ cực phẩm hòng cải tử hoàn sinh.”
Thiên Hinh nghe như sét đánh ngang tai. Nàng chưa từng biết về chuyện ấy. Hóa ra, đó là nguyên do thạch yêu lại khó kiếm đến vậy? Có phải vì họ đều đã lánh đời rồi không? Vì các nàng chỉ như một món hàng để luyện hóa nên thời gian kéo dài cho sinh mệnh của kẻ khác.
Trường An khẽ chuyển ánh mắt, chính y cũng thấy bứt rứt khi nhìn thấy sự bàng hoàng, ngờ vực trong đôi mắt Hinh, y tiếp rằng: “Ta nói không phải khiến cô nương sợ hãi, ta chỉ mong cô nương sẽ biết bản thân mình bị nhiều kẻ dòm ngó cỡ nào. Mong cô nương sẽ biết bảo vệ chính mình.”
“Tại sao lại nói cho ta biết?”
“Vì năm xưa tại hạ từng được một đôi thầy trò cứu mạng, trong hai người có một thạch yêu trẻ đã hóa nhân dạng. Không biết cố nhân có ngày tương phùng, tại hạ chỉ mong sau này có thể gửi gắm chút niềm biết ơn đến nhị vị tiên thân.”
Đôi thầy trò ấy chính là Thái Âm quân Cẩm Vân và Thiên Trạch Vũ năm nào. Hinh hít một hơi sâu đè nén thứ cảm xúc xộn xạo đang xâm lấn cõi lòng. Họ đều đã không ở đây nữa rồi.
“Ta sẽ ghi nhớ, nếu có gặp vị thạch yêu nọ có thể chuyển lời cho tôn giả đây. Chẳng hay vị ấy trông thế nào?”
“Người thầy năm ấy mái tóc đã bạc phơ, chỏm râu bạc dài quá cằm, tay cầm cây phất trần toát ra ánh tiên. Vị đệ tử còn trẻ người non dạ, đôi mắt biết cười hồn nhiên, thuần hậu, chất phác, thích mặc áo xanh lam màu trúc.”
Đúng là họ. Hinh cười buồn: “Được, ta nhớ rồi. Thế còn chuyện phong ấn?”
Trường An đưa nàng một cuốn án thư nhỏ viết trên mấy thanh trúc, dường như tài liệu đã được soạn từ rất lâu về trước. “Điều cô nương muốn nằm ở đây. Thuật phong ấn chúng tôi biết xưa nay chỉ biết dùng để phòng thân hay gia cố nhà cửa, hiếm có cách nào đủ để thuần phục hung thần thượng cổ. Song cuốn cổ thư này có thể truyền lại bí pháp ấy. Xưa kia ở rừng trúc, tại hạ đã được vị thiên tôn trao tặng, nói rằng sau này sẽ có một thạch yêu tới lấy.”
Sư phụ... Thái Âm tinh quân... Rốt cuộc người đã tính được bao xa. Hóa ra thầy Hinh còn có thể bấm quẻ được những trăm năm. Biết được sẽ nhận nàng làm trò, biết được cả việc nàng sẽ có cơ duyên tới đây tìm kiếm cách phong ấn Thất Long.
Nhưng tại sao phải là Càn Thiên trang? Hinh nhận lấy cổ thư một cách trịnh trọng song không khỏi đặt ra nhiều nghi vấn. Vì sao lại là Trường An? Sư phụ muốn nàng tìm đến người này hẳn không phải chỉ vì một cuốn sách cũ đâu nhỉ.