“Yêu quái phương nào đến!?”
Chưa kịp thỉnh giáo ai, đã có người chĩa mũi kiếm hỏi tội Hinh. Nàng biết định kiến về yêu quái rất khó thay đổi, cũng hiểu nguyên do vì sao lại thế nên không chấp vặt kẻ nọ. Nàng giơ hai tay đầu hàng, thành thật đáp: “Tại hạ không có ý xấu.”
Gương mặt tiểu cô nương đằng đằng sát khí. Thân ảnh nhỏ con bọc trong khố áo rách tươm vẫn đang hiên ngang muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Cứ như thể nàng đã đắc tội cô ả.
“Không phân bua phải trái đã động thủ. Đấy là đạo lí của Càn Thiên trang?”
Cô ả vẫn hằm hằm nhìn nàng giận dữ.
“Cô nương, yêu quái thì cũng có người tốt kẻ xấu, con người cũng thế. Sao chúng ta không đàm thoại trước rồi tính. Chém giết trước cửa nhà người ta thật không hay.”
“Yêu quái các ngươi lấy oán báo ân. Giết cha mẹ ta đã đành còn định tới đây giả làm việc thiện, gây họa nhân gian sao?”
Hinh nghiêm mặt. Trông con nhóc này mới mười hai mười ba tuổi mà khẩu khí lớn quá. Người giết cha mẹ cô đâu phải nàng. Còn nhỏ mà học cách giậu đổ bìm leo là lớn lên khó bảo. Chuyện nào chuyện nấy, mất đi người thân thì thương thật, song đấy không phải lí do để đổ lỗi lên nàng.
Nếu hôm nay đứng đây là một yêu quái, bé con này mười phần không thể sống.
“Chỉ chút bản lĩnh đó cô định sẽ làm gì ta để báo thù cho cha mẹ?”
“Ngươi!”
Hinh giậm chân, tỏa ra luồng tiên khí bức người khiến cô nhóc giật bắn mình, thanh kiếm rơi leng keng xuống đất.
“Đấy là phép tiên. Tu tiên là tu tâm, tu tính. Ta là yêu, đúng. Song ta chưa từng đả động hay có tà ý với bất kì người vô tội nào. Ta không tới đây để học cách lừa lọc ai, ta tới tìm cách giúp đỡ đồng hương của mình. Lượng sức chớ có ngáng đường ta.”
“Hay. Rất hay, tu tiên là tu tâm tu tính, cô nương học rộng hiểu sâu có được chiêm nghiệm thật sâu sắc.”, một kẻ vừa gật gù tán dương vừa đung chân bước tới. Mái tóc y bạc phơ đua đưa hòa vào khoảng không trộn vào màu áo trắng trông thật tự tại, phiêu diêu, bất phàm. Gương mặt còn trẻ, nhưng đạo hạnh cao thâm, dường như có số có má trong Càn Thiên trang.
Biết là người không dễ chọc, Hinh trên bậc thềm lùi ra sau một bước. Đừng nói với nàng kẻ này đến cứu giá cô nhỏ kia hòng thu phục nàng nhé. Định kiến có mức độ thôi chứ.
“Nếu ngài định động thủ là ta không nương tay đâu đấy. Hai người định đánh úp ta chứ gì?”, Hinh đề phòng. Nàng đi dạo ở Nhân giới mấy hôm mà đã gặp không biết bao nhiêu là chuyện vì có người nhận ra nàng là yêu quái rồi. Nàng không có pháp khí trong tay, kẻ này đạo hạnh không đùa được.
Ông khẽ cười:
“Cô nương đừng hiểu lầm. Tại hạ là người của Càn Thiên trang, song không quen biết tiểu nữ tử kia. Sao có thể thông đồng đánh úp.”
Hinh ngạc nhiên quay lại nhìn cô nhóc đang ấp úng, quay mặt đi giấu sự xấu hổ. “Cô bé không phải người ở đây?”
Con bé quát:
“Yêu quái đừng có quản nhiều!”
“Em tới đây học nghệ hả? À, thảo nảo cầm kiếm mà tay run run, hóa ra là tờ giấy trắng.” Hinh càng nói con bé càng giận tím mặt. Gương mặt phúng đỏ, phụng phịu nhìn nàng nhưng không còn đằng đằng sát khí nữa.
Nàng chỉ vào cô nhóc:
“Tôn giả, ta thấy con bé này bản lĩnh rất được, dạy dỗ tốt ắt thành người tài.”
“Ồ, nếu cô nương đã giới thiệu, tại hạ sẽ xem xét.”, ông quay ra chỗ cô nhóc, “Bé con, ta có thể gọi con là gì ? Tới đây tu hạnh liệu đã cân nhắc kĩ chưa? Chỗ ta cơm có áo cũng có, song khổ luyện là điều chắc chắn, con có quyết tâm tu tiên không?”
Con bé lập tức quỳ xuống, khấn ông một lạy: “Tiểu nữ tên một chữ Lý, không có họ, là cô nhi được Thiển Gia trang nhận nuôi trong máng lợn về. Tâm ý tu hạnh đã quyết, con tới đây xin nhận thầy ạ.”
Ông gật đầu hài lòng, nói cô bé có thể xuống núi, ở dưới có các sư huynh sư tỷ, và tiểu viện nhỏ. Sau khi vượt qua sát hạch, đủ bản lĩnh có thể lên đây ông sẽ nhận cô nhóc làm đệ tử. Cô bé vui lắm, cười hớn hở, đôi má đào phồng lên khiến ai nhìn vào cũng vui lây.
“Còn cô nương tới đây hẳn không phải đàm chuyện?”, lần này đến chuyện của nàng.
Thiên Hinh gật đầu:
“Chỗ tu luyện không tiện nán lâu. Ta vào vấn đề luôn. Không biết chỗ tôn giả có cách nào lập trận phong ấn lại hung thú thượng cổ không?”
Mặt ông sa sầm: “Chuyện hệ trọng, cô nương không phiền nghi giá vào trong ta sẽ cùng bàn phương án.”
Thiên Hinh đồng ý. Lúc đi, cô nhóc ban nãy kéo tay áo nàng:
“Ban nãy ta định ra tay với tỷ, sao tỷ lại giúp ta?”
Nàng xoa đầu cô bé.
“Giúp đỡ người khác thì không cần lý do. Cô bé hận yêu tộc ta không trách. Nhưng trước khi đả động ai suy nghĩ trước hẵng, không phải yêu quái nào cũng bình tĩnh phân giải được giống ta.”
“Vậy... Ta có thể biết tên tỷ không?”
“Ta tên Thiên Hinh. Thiên là trời, Hinh là tên dòng sông. Là cục đá bên bờ sông quanh năm xanh mướt.”
Và cũng là cục đá ngu muội, si tình nhất thế gian.