Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Phó Tây Phán ngồi trong tư thế cúi đầu, máu trên tay anh đã đông lại thành vảy, vệt máu lớn trên áo blouse trắng đã khô dần khi thời gian phẫu thuật trôi qua.
Anh nghiến răng, cố gắng kìm chế sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng, nhưng hai tay đặt lên chân anh thì không ngừng run rẩy.
Bạch Chỉ cũng căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tay của cô mang hơi ấm, nhẹ nhàng đặt lên tay anh. Mồ hôi thấm ướt vảy máu, vệt máu đỏ thẫm lại một lần nữa nhỏ xuống chiếc áo blouse của Phó Tây Phán, lưu lại trên đó vết chấm nhỏ.
Cô nhẹ giọng an ủi Phó Tây Phán: “Đàn anh Lâm, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Phó Tây Phán liếc nhìn ánh đèn đỏ biểu thị cho ca mổ đang diễn ra, ký ức về việc chờ đợi ở cửa phòng phẫu thuật lại hiện lên trong đầu anh. Đôi môi anh mấp máy, âm thanh không ngừng run rẩy: “Nếu tôi kéo anh ấy đi thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
Một tay Bạch Chỉ nắm lấy tay anh, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, an ủi anh như một đứa trẻ: “Anh đã làm rất tốt. Phó Tây Phán, đừng tự trách mình nữa.”
Phó Tây Phán cúi đầu xuống, đôi mắt uể oải nhìn chằm chằm vào sàn nhà, thất thần nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi…”
Nhìn vào đôi mắt trống rỗng của anh, những lời nói hoảng loạn lung tung của anh, Bạch Chỉ không biết nên an ủi anh như thế nào.
Tâm trạng cô trở nên buồn bã bởi vì sự suy sụp của Phó Tây Phán. Trái tim cô như bị ai xé rách, đau đớn dữ dội.
Cô quay người sang một bên, cúi đầu dựa vào vai anh, cố kiềm chế tiếng khóc nức nở, khẩn cầu nói: “Phó Tây Phán, đừng tự trách mình nữa, có được không?”
Ở bên kia hành lang, Lục Uyển Đồng và Diệp Viễn Chí đang ngồi.
Ca phẫu thuật đã tiến hành được vài tiếng. Từng giây từng phút bây giờ đối với họ mà nói dường như trôi qua rất chậm, rất khó khăn.
Nhìn Phó Tây Phán gần như sụp đổ, Lục Uyển Đồng không thể cầm được nước mắt.
Cô cúi thấp đầu, ngay lập tức nước mắt rơi xuống đất như hạt ngọc bị vỡ. Cô hít vào mấy lần để kìm chế cơn khịt mũi, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Thấy vậy, Diệp Viễn Chí đang dựa đầu vào tường lập tức kéo tay cô lôi vào góc.
Anh thấp giọng: “Đừng khóc nữa. Cậu như vậy, chị Giang Ly phải làm sao đây?”
Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn Giang Ly đang ngồi ở đó.
Vốn Lục Uyển Đồng đã rất buồn và tủi thân, cô càng khóc nhiều hơn khi nghe anh nói như vậy.
Cô che miệng, nấc lên từng đợt, nước mắt lăn dài trên mặt.
Khi cô và Giang Ly tới bệnh viện, Lâm Kinh Mặc đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Bọn họ không rõ tình hình cụ thể như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy áo khoác dính đầy máu của Phó Tây Phán, Lục Uyển Đồng sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Ca phẫu thuật vẫn đang diễn ra, bầu không khí trong bệnh viện u ám tới mức khiến cô khó thở. Nếu không có Giang Ly ở bên cạnh, cô sớm đã suy sụp mà khóc thảm thiết.
Lúc này đây cô tránh khỏi tầm nhìn của Giang Ly, cố gắng che miệng lại, nén lo lắng và buồn phiền vào trong lòng.
Diệp Viễn Chí lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau cho cô ấy. Anh có chút luống cuống, giọng điệu yếu ớt nói: “Như vậy sẽ tốt hơn.”
Lục Uyển Đồng lau nước mắt: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Đàn anh Lâm Kinh Mặc rõ ràng là người tốt cơ mà?!”
Cô không hiểu tại sao một Lâm Kinh Mặc nhẹ nhàng và khiêm tốn như thế lại trở thành đối tượng bị tấn công.
Diệp Viễn Chí thở dài, nói: “Nếu như hành vi của họ có thể hiểu được, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.”
Lục Uyển Đồng mím chặt môi, ngửa đầu lên cố gắng không để nước mắt chảy ra. Ánh đèn huỳnh quang trong bệnh viện có chút chói mắt, cô đưa tay lên che mắt mình lại.
“Đàn anh, hiện tại lớp của anh có bao nhiêu bác sĩ?”
Câu hỏi đột ngột đến với Diệp Viễn Chí, nét mặt anh cứng lại. Anh bước tới vài bước, dựa người vào tường, nói với tâm trạng cô đơn: “Còn khoảng hơn một nửa?”
“Ừm. Lớp chúng ta cũng giống nhau. Vài ngày trước, trong buổi họp mặt của lớp đại học tụi em có một phần ba bác sĩ đã đổi nghề, thậm chí có người còn từ biệt luôn, không làm trong ngành có liên quan tới ngành y nữa.
Mặc dù Lục Uyển Đồng là người đào ngũ, nhưng cô rất rõ những khó khăn gian khổ trên con đường học y này.
“Có những hạn chế về thực tập, đào tạo thường xuyên, nghiên cứu và thăng tiến sau khi tốt nghiệp. Đàn anh Lâm Kinh Mặc đã chịu đựng mười mấy năm, vậy mà…” Cô nghẹn ngào một lúc, nói ngắt quãng: “Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này…”
“Suỵt.” Diệp Viễn Chí lại liếc nhìn Giang Ly đang ngồi đờ đẫn. Anh đặt ngón tay lên môi, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Hiện tại không ai buồn hơn Giang Ly cả, em đừng khóc nữa.”
Lục Uyển Đồng che miệng, gật đầu lia lịa: “Ừm.”
Diệp Viễn Chí lại thấy cô rơi nước mắt, vẫn không làm sao ngưng được, anh chỉ có thể vỗ vai cô một cái, rồi cúi người ngồi xuống bên cạnh Giang Ly.
Giang Ly bình tĩnh hơn anh nghĩ.
Cô không sợ hãi đến mức run rẩy như Phó Tây Phán, cũng không buồn đến mức khóc như Lục Uyển Đồng.
Cô chỉ ngồi ngoài phòng phẫu thuật, hai tay đặt trên đùi, bất động.
Không ai biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Sau một lúc, cô mới xụt xịt nói: “Diệp Viễn Chí?”
Cô đột nhiên lên tiếng khiến vai Diệp Viễn Chí run lên, anh hoảng hốt đáp: “Sao?”
Giọng điệu của Giang Ly vẫn bình tĩnh, không thể nghe ra bất kì tâm tư nào khác: “Kinh Mặc vẫn có thể cầm dao phẫu thuật được chứ?”
Là một bác sĩ ở Khoa phục hồi chức năng của bệnh viện, Diệp Viễn Chí hiểu rõ nhất về việc phục hồi các chấn thương như vậy.
Đồng thời, là một bác sĩ, anh cũng hiểu được đôi bàn tay quan trọng như thế nào đối với một bác sĩ khoa Ngoại.
Diệp Viễn Chí mím môi, không biết trả lời câu hỏi của cô như thế nào.
Giang Ly đoán được sự đắn đo của anh, nhẹ giọng nói: “Không sao. Anh cứ nói thật, tôi muốn chuẩn bị tâm lý trước.”
“Được”. Diệp Viễn Chí hít một hơi thật sâu, trả lời một cách khó khăn: “Tôi không nhìn thấy vị trí cụ thể vết thương của anh ấy, nghe anh Phó nói bị thương ở bàn tay, ngay cả khi vết thương đã lành, lớp da non mới trở nên dính và căng, cần phải thông qua các bài tập vật lí trị liệu, sau này mới có thể phục hồi. Về hiệu quả hồi phục, tôi chỉ có thể nói là mỗi người đều khác nhau. Nếu dây thần kinh bị thương, có thể sẽ mất đi một phần cảm nhận, như vậy sẽ rất khó khăn khi quay trở lại phẫu thuật.”
Giang Ly gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đèn đỏ trong phòng phẫu thuật vụt tắt.
Bác sĩ tháo khẩu trang và bước ra ngoài: “Không ảnh hưởng tới thần kinh, nhưng việc phục hồi chức năng cần rất nhiều thời gian.”
Giang Ly cảm ơn rồi cùng cô y tá đi vào phòng bệnh.
Nhưng Diệp Viễn Chí vẫn ở trước cửa phòng phẫu thuật, kéo bác sĩ lại để hỏi cụ thể về vết thương của Lâm Kinh Mặc.
Phó Tây Phán nhìn thấy Lâm Kinh Mặc được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, trong lòng bình tâm lại một chút. Anh kéo tay Bạch Chỉ, nói: “Hôm nay em về trước đi, anh muốn ở lại bệnh viện một lát.”
“Phó Tây Phán…”
Phó Tây Phán lại lặp lại một lần nữa: “Anh không sao.”
Lúc quay trở lại phòng khám, cảnh tượng đầu tiên khi anh mở cửa đó là tất cả các bác sĩ đang ngồi trong phòng với vẻ mặt bực bội.
Anh cởi bỏ bộ quần áo dính máu, khoác lên người một chiếc áo blouse trắng khác rồi ngồi vào vị trí của mình.
Phó Tây Phán lấy ra một cuốn sổ từ ngăn kéo.
Những ghi chép trong đó đều là những ca phẫu thuật mà anh đã mổ, có thất bại, cũng có thành công.
Ngoài ra trong đó còn có rất nhiều ảnh của anh và bệnh nhân, cùng những bức thư cảm ơn của họ.
Khi lật từng trang, nụ cười của những bệnh nhân đã hồi phục và xuất hiện dần hiện ra trước mắt anh.
Nhìn những thứ này, anh lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn.
Đêm nay, đối với tất cả các bác sĩ khoa Ngoại mà nói, thời gian sao mà dài đằng đẵng.
Sáng sớm hôm sau, chủ nhiệm Nghiêm đang nằm viện vẫn phải tới khoa họp sớm.
Y tá trưởng đặt đệm nước xuống ghế của chủ nhiệm, sau đó đỡ ông ấy ngồi xuống.
Trong phòng làm việc, bầu không khí trầm mặc. Ánh mắt mỗi người đều là một màu xanh đen, có một vài y tá đứng bên cạnh mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc xong.
Chủ nhiệm Nghiêm vỗ vào bàn: “Tôi biết rằng bác sĩ Lâm bị thương mọi người ai cũng buồn, nhưng hiện tại số lượng bệnh nhân ngoại trú vẫn còn rất nhiều, phòng phẫu thuật vẫn xếp hàng dài, chúng ta cần phải mau chóng lấy lại tinh thần.”
Một y tá giọng giận dữ lẩm bẩm: “Rõ ràng ca phẫu thuật của người đó do bác sĩ Lâm thực hiện, sao anh ta có thể như thế này được?”
“Thôi. Tôi đã nói rồi. Đây chỉ là mộtđối tượng cá biệt mà thôi.” Chủ nhiệm Nghiêm chặn lời cô y tá, ông chỉ tay vào cờ thi đua treo trong phòng họp và ảnh bệnh nhân treo trên tường: “Chúng ta không thể vì chuyện này mà từ bỏ những bệnh nhân đã tin tưởng chúng ta được.”
“Bác sĩ Lâm bị thương rồi, những ca phẫu thuật của anh ấy chúng ta sẽ phân công nhau.”
Chủ nhiệm Nghiêm lấy ra hồ sơ bệnh án, bắt đầu sắp xếp cho các bác sĩ khác. Ông nói: “Gần đây có rất nhiều bệnh nhân, mọi người phải vất vả rồi.”
Cho đến khi sắp xếp ca phẫu thuật xong, bầu không khí ảm đạm trong phòng vẫn chưa vơi bớt.
Chủ nhiệm Nghiêm lại thở dài, đứng dậy đi quanh bàn một vòng, tay vỗ nhẹ lên vai mỗi người.
Trước khi bước ra khỏi phòng họp, ông nói thêm một câu: “Chuyện này tôi sẽ phản hồi lại với Trưởng khoa, bất luận là bổ sung thêm nhân viên an ninh hay là bổ sung thêm thiết bị kiểm tra, tôi chắc chắn xác suất xảy ra những chuyện như vậy sẽ giảm. Trước đó, tôi mong mọi người hãy làm tốt công việc của mình.”
Với lời hứa của chủ nhiệm, vài bác sĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt trịnh trọng trở nên nhẹ nhõm một chút.
Họ đi sau chủ nhiệm Nghiêm, bước ra khỏi phòng họp. Một số người thì đến phòng khám, một số khác lại tiếp tục đi kiểm tra bệnh nhân.
Phó Tây Phán không vội vàng rời đi mà bước tới bên canh bác sĩ Tiểu Lý.
Lâm Kinh Mặc đã thay bác sĩ Tiểu Lý đỡ dao. Anh ấy ngồi trong góc phòng, mắt đầy tia máu.
Bác sĩ Tiểu Lý ngẩng đầu: “Anh Phó?”
“Không phải lỗi của cậu, đàn anh chắc chắn cũng không muốn thấy cậu như thế này. Mọi việc đã xảy ra rồi, chỉ buồn bã thì cũng không thể giải quyết được vấn đề. Anh ấy có vài bệnh nhân cần phẫu thuật đến từ thành phố B, không thể trì hoãn thêm nữa. Đàn anh có nói với tôi cậu là người có tay nghề giỏi nhất trong số những bác sĩ mới, vậy thì hãy cho tôi xem thực lực của cậu đi.”
Phó Tây Phán đưa cho Tiểu Lý một số hồ sơ bệnh án của mình: “Lát nữa tôi có ba ca phẫu thuật, cậu hãy tới làm trợ lý cho tôi.”
Mắt bác sĩ Tiểu Lý dường như đã dần xuất hiện tia sáng: “Vâng!”