Bệnh viện đa khoa Nam Quang là bệnh viện đa khoa lớn nhất ở thành phố A, khoa ngoại rất bận rộn. Mùa hè đang đến gần, số lượng bệnh nhân từ các nơi khác đổ về tăng đột biến.
Trên hành lang khoa ngoại, khoa nội trú đều đã được kê thêm giường, nhưng dù vậy vẫn không đủ đáp ứng lượng bệnh nhân ở đây.
Tấm bảng trắng ở lối vào văn phòng đính đầy bảng sắp xếp ca phẫu thuật. Lâm Kinh Mặc ngồi nhìn bệnh án mà bất lực. Có rất nhiều ca cấp cứu hoặc bệnh nặng, những bệnh nhân khó khăn từ nơi khác đến, các ca bệnh phải phẫu thuật nhiều lần. Để sắp xếp được trình tự mổ cũng là một vấn đề khiến anh đau đầu.
Anh chọn ra một vài bản sao bệnh án ở trên bàn.
Đây là bệnh nhân đã hoàn thành ca phẫu thuật, đã qua giai đoạn quan sát ban đầu.
Anh giao hai phần cho Tiểu Lý: “Cậu và người nhà trao đổi một chút, hiện nay bệnh viện đang thiếu giường, tình trạng của họ cũng đã ổn định. Vì vậy trưởng khoa quyết định chuyển họ qua chi nhánh hai để tiếp tục điều trị.”
“Được.”
“Nghe này”. Lâm Kinh Mặc không buông tay, vẫn cầm bệnh án, cẩn thận giải thích: “Nếu họ có gì thắc mắc nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không được thì để họ đến gặp tôi.”
Bác sĩ Tiểu Lý gật đầu, bước ra ngoài với hai hồ sơ bệnh án.
Lâm Kinh Mặc đã tin tưởng nhiều hơn vào cậu bác sĩ mới này kể từ ca phẫu thuật lần trước của Trần Dũng.
Bác sĩ Tiểu Lý tuy còn trẻ nhưng tính tình có phần giống Lâm Kinh Mặc.
Anh ấy nói chuyện từ tốn, chân thành, kiên nhẫn phân tích tình trạng hiện tại với người nhà. Đồng thời nhấn mạnh nhiều lần về kết quả hoạt động vừa qua của các bác sĩ khoa điều trị nội trú của chi nhánh hai để người nhà bệnh nhân bớt lo lắng.
Ngay lập tức bệnh nhân ở một trong hai giường được chọn đã sẵn sàng đồng ý chuyển viện và làm thủ tục với y tá.
Bệnh nhân còn lại là một cụ ông gần bảy mươi tuổi. Lúc đầu nhập viện suôn sẻ, ca mổ nhanh chóng được tiến hành dưới sự sắp xếp của Lâm Kinh Mặc.
Vậy nên khi biết khoa ngoại đang thiếu giường, ông cụ Ngô nghĩ về tình trạng khó khăn của chính mình ban đầu, cũng sẵn sàng đồng ý chuyển đi.
Mà ông chú trung niên đi cùng cụ Ngô lại lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Khi làm thủ tục nhập viện, họ trải qua bao nhiêu lần khó khăn vì quá tải bệnh nhân. Bây giờ mổ xong nằm chưa được bao lâu thì lại phải chuyển viện.
Ngoài ra chú Ngô còn nghe được thông tin về việc một số bệnh viện sẽ đẩy bệnh nhân sắp xuất viện về các cơ sở y tế trực thuộc để kiếm thêm tiền viện phí.
Chú Ngô gạt tay, quyết liệt từ chối, nói: “Chúng tôi không đồng ý chuyển viện. Vì các anh đã nhận tiền của chúng tôi nên phải để chúng tôi điều trị xong ở đây, thay vì chuyển viện rồi lại tốn thêm phí điều trị.”
Ngay sau khi lời nói này được thốt ra, đôi mắt tươi cười của bác sĩ Tiểu Lý lập tức cụp xuống. Anh giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là bệnh viên chi nhánh thứ hai của chúng cháu. Số tiền viện phí lúc trước của chú sẽ được trả cho cả hai bên. Các khoản phí cũng giống như ở đây đều được công khai minh bạch, chú cứ yên tâm về điều này.”
Lời giải thích của Tiểu Lý không được chú Ngô chấp nhận. Ông đặt tay lên ngực, cong môi tỏ ý không hài lòng.
Sau vài lần trao đổi không thành công, bác sĩ Tiểu Lý đành phải mời Lâm Kinh Mặc đến.
Nhưng Lâm Kinh Mặc sau khi sắp xếp các cuộc phẫu thuật vẫn còn ca mổ. Sau ca phẫu thuât, anh đi bộ đến phòng bệnh thì tình cờ chú Ngô đi vắng, chỉ có ông cụ Ngô nằm trên giường đang ngủ.
Nhìn thấy Lâm Kinh Mặc đi vào phòng bệnh, ông cụ Ngô ngồi thẳng dậy, chào: “Bác sĩ Lâm.”
Lâm Kinh Mặc nhanh chóng tiến lên lấy cái gối đặt sau lưng ông lão: “Không có gì, ông cứ nằm đi. Cháu đến đây để giải thích về việc chuyển viện….”
“Hiểu, hiểu, tôi hiểu”. Ông cụ Ngô xua tay, cười nói: “Tôi có giường nằm như hôm nay cũng là nhờ bác sĩ Lâm. Tôi biết rằng gần đây hành lang đã được kê thêm giường, tôi thì gần như cũng hồi phục ổn định, vì vậy tôi nên nhường nó cho những người cần hơn tôi.”
“Cái đó….”
“Tờ đơn đâu rồi, tôi sẽ kí.”
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn Lâm Kinh Mặc nghĩ. Chỉ trong vài phút đã y tá đã đưa ông cụ Ngô đi làm thủ tục.
Sau giờ nghỉ trưa, chú Ngô đã trở lại bệnh viện với giỏ trái cây. Ông nhìn thấy người cha già của mình đang cởi áo bệnh viện và cho tất cả đồ đạc vào chiếc túi vải thô.
Ông cụ Ngô thấy con trai mình quay trở lại, ông chỉ vào túi vải thô và nói: “Lần này ba sẽ không làm phiền con đâu. Ba đã thu dọn mọi thứ, ba sẽ đến chi nhánh hai vào buổi chiều.”
“Ba, họ đến kiếm ba khi không có con ở đây?!” Chú Ngô lần lượt lấy đồ trong túi ra: “Không đi đâu hết, chúng ta sẽ không chuyển viện.”
“Không được, con nghe đây….”
Chú Ngô cọc cằn ngắt lời ba mình: “Không, con phải tìm họ.”
Dứt lời ông vứt đồ trong tay mình xuống, giận dữ bước ra ngoài.
Ngay sau khi bước ra khỏi phòng, chú Ngô đụng mặt bác sĩ Tiểu Lý ở hành lang: “Các người là như thế nào đây, đến lừa ba tôi khi tôi đi vắng?!”
“Hả?” Bác sĩ Tiểu Lý đầu đầy dấu chấm hỏi: “Tất cả các quyết định của bác sĩ sẽ không gây hại cho bệnh nhân.”
“Hừ!” Chú Ngô chế nhạo, hai tay ôm ngực khinh thường nói: “Không làm hại người, nhưng là lạm dụng quyền lực để kiếm tiền bất chính!”
Cuộc tranh cãi giữa hai người đã thu hút sự chú ý một số bệnh nhân và người nhà của họ ở hành lang.
Các giường phụ ở ngoài hành lang đều chăm chú theo dõi bọn họ. Bác sĩ Tiểu Lý sợ nếu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy sẽ khiến mọi người nảy sinh nghi ngờ, nên vươn tay ra kéo chú Ngô, muốn đưa ông đến phòng khám để nói chuyện.
Không ngờ chú Ngô nhìn thấy anh giơ tay, lập tức hét lên: “Bác sĩ đánh người!!”
Bác sĩ Tiểu Lý thấy vậy, lập tức đưa tay giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, cau mày, bất lực nói: “Cháu không có động vào chú, đừng có la lên như vậy chứ.”
Chú Ngô ngẩng mặt lên, vẻ mặt càng thêm tự đắc.
Trong lòng chú Ngô có suy nghĩ như thế này: một bác sĩ lòng dạ độc ác như Tiểu Lý thì nên giải quyết như thế nào.
Giọng bác sĩ Tiểu Lý dịu lại một chút thì càng khiến thái độ của chú Ngô trở nên kiêu căng hơn.
Hai người tranh cãi không thành, bác sĩ Tiểu Lý đành thả lỏng, giơ ra thủ tục chuyển viện, nói: “Hiện tại mọi thủ tục đã hoàn tất, bệnh nhân cũng đã tự mình đồng ý.”
Chú Ngô hét lên: “Là các người lừa ba tôi kí giấy!”
Vừa nói chú Ngô vừa túm lấy tờ giấy của bác sĩ Tiểu Lý, nhưng tay chưa kịp chạm vào thì chú Ngô đã trượt chân ngã về phía sau.
“Này! Chú Ngô….”
Bác sĩ Tiểu Lý đánh rơi hết những thứ cầm trong tay, đưa tay ra để kéo chú Ngô, nhưng đáng tiếc vẫn chậm một nhịp.
Chú Ngô kiên quyết ngồi xổm xuống, ngẩng đầu tức giận nhìn tay bác sĩ Tiểu Lý lơ lửng trên không trung.
Ông ấy khóc lóc om sòm ăn vạ: “Mày không nói được người, nên đẩy người phải không!”
Bác sĩ Tiểu Lý tức giận tới mức toàn thân run rẩy, không nói được lời nào.
“Cháu….Chú rõ ràng là….”
Một dì đang ngồi trên giường bệnh tạm thời ở hành lang đã theo dõi toàn bộ cuộc tranh cãi. Bà không muốn tọc mạch, nhưng quả thật ngoại hình lưu manh của chú Ngô khiến người ta không thể không lên tiếng bênh vực bác sĩ Tiểu Lý: “Này, anh không thể nói vậy được. Tôi thấy cậu bác sĩ này rất tốt, với lại cậu ấy vẫn chưa đụng vào người ông mà.”
Giọng nói của người dì này đã thu hút sự chú ý của một số bệnh nhân khác.
Họ cũng đứng ra bênh vực bác sĩ Tiểu Lý.
Chú Ngô thấy không ai đứng về phía mình, đành phải vịn vào tường tự mình đứng dậy, phủi bụi trên mông rồi bỏ đi.
Bác sĩ Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm, bước tới cảm ơn người dì.
Dì ấy lắc đầu an ủi: “Con trai dì cũng trạc tuổi con nhưng con điềm đạm hơn nó nhiều. Dì hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến công việc của con.”
“Con biết rồi.”
Bác sĩ Tiểu Lý mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Ngay khi mọi người nghĩ việc này đã được giải quyết, chú Ngô lại xuất hiện ở hành lang với một vài thanh niên.
Lần này người thanh niên dẫn đầu mặc dù dung mạo trắng trẻo thanh tú, nhưng giọng điệu lại rất hung hăng: “Trưa nay là ai đã đẩy ngã ba tao?”
Y tá trưởng quát: “Đây là bệnh viện, xin hãy im lặng.”
Người thanh niên lắc lắc cây gậy trong tay, một tia lạnh lùng và tức giận hiện lên trong mắt.
Y tá trưởng vội vàng chạy đến phòng khám. Một số bác sĩ khác đã chạy ra khi nghe tin.
Vì Lâm Kinh Mặc vẫn còn trong phòng mổ và bản thân giám đốc Nghiêm vẫn đang nằm viện nên Phó Tây Phán vẫn là người đứng ra đầu tiên.
Anh sợ xung đột càng thêm căng thẳng nên đã chặn bác sĩ Tiểu Lý ở sau lưng, sau đó dùng sự bình tĩnh và kiên nhẫn giải thích việc chuyển viện cho người thanh niên này.
Nhưng tên thanh niên này căn bản không muốn nghe lời giải thích nào. Giọng anh ta rất trầm, mang đầy sự tức giận và đe dọa: “Tao chỉ hỏi ai đã đẩy ba tao hồi trưa nay!”
“Tôi nghĩ đây chắc hẳn là một sự hiểu lầm…”
Phó Tây Phán chưa kịp nói hết lời, người thanh niên đã giơ gậy chỉ vào anh rồi hỏi: “Là mày phải không?”
“Nếu cậu muốn giải quyết vấn đề thì hãy nghe tôi…”
Người thanh niên lại ngắt lời anh, tay cầm cây gậy siết chặt. Cây gậy đã chạm tới chóp mũi của Phó Tây Phán: “Tao hỏi có phải là mày không?!”
Phó Tây Phán vẫn dửng dưng, đáp: “Không ai trong số các bác sĩ của chúng tôi có thể làm chuyện như vậy.”
Khi hai bên đang lâm vào tình thế bế tắc, Lâm Kinh Mặc vội vàng trở lại khoa nội trú sau ca mổ. Anh lo lắng đến mức không kịp thay quần áo, vừa chạy vừa kêu y tá gọi bảo vệ tới. Anh đã gặp chuyện như vậy nhiều lần rồi.
Bên kia vẫn tức tối không nghe lọt tai lời Phó Tây Phán nói. Điều quan trọng bây giờ là để nhân viên bảo vệ đến kiểm soát tình hình, không được xảy ra xung đột trực tiếp.
Lâm Kinh Mặc thấy người thanh niên khí thế hừng hực, anh quyết định bắt đầu từ chú Ngô.
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh và kiên nhẫn, nói: “Cháu là phó trưởng khoa ngoại. Bác sĩ của chúng cháu đã làm sai chỗ nào. Chú cứ nói với cháu, cháu sẽ không làm phụ lòng chú.”
“Nghe nói buổi trưa chú đã bị ngã? Không có chỗ nào bị thương chứ?”
Lời nói của Lâm Kinh Mặc cũng không khiến người thanh niên nguôi giận, bởi vì trước khi đến tên này đã nghe ba mình nói rằng các bác sĩ trong bệnh viện đang dùng mọi cách để tăng viện phí của ông nội.
Anh ta mắng Lâm Kinh Mặc, chính là người đã kêu ông nội ký vào giấy chuyển viện. Giọng nói lại vang vọng khắp hành lang.
Bác sĩ Tiểu Lý đứng phía sau không chịu được nữa, đẩy Phó Tây Phán ra, chủ động bước tới nói: “Người anh muốn tìm là tôi. Không liên quan tới họ…”
“Thì ra là mày đã đẩy ba tao.”
“Tôi hề đẩy ông ấy, chính ông ấy tự té ngã.”
Lời phản bác của Tiểu Lý ngay lập tức khiến đầu anh ta bốc hỏa.
Hai bên lại lâm vào cãi vã gay gắt.
…………….
Hôm nay Bạch Chỉ không có trực nên tan làm đúng giờ. Cô xách túi đến bệnh viện chính kiếm Phó Tây Phán.
Vì cần thay đèn trong phòng nên cả hai đã thống nhất cùng nhau đi chợ nội thất sau giờ làm.
Ai ngờ khi mới đi tới bệnh viện chính đã thấy một đám vây kín cửa, ngay cả bảo vệ cũng đứng chen chúc.
Cô bước nhanh tới vài bước nhưng bị chặn lại bởi đám đông.
Bạch Chỉ quay đầu lại, hỏi những bệnh nhân bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có rất nhiều người đem gậy và dao tới gây rối.”
Bạch Chỉ kinh ngạc: “Dao?!”
Mặc dù trong chi nhánh nhỏ của bệnh viện, cô cũng gặp phải một vài người nhà bệnh nhân không hợp tác và lưu manh, nhưng tất cả chỉ là làm ầm ĩ lên, chứ không đến mức phải động tới dao.
Cô ra sức ngăn cản một số bệnh nhân muốn tiến về phía trước: “Mọi người đừng….”
Bạch Chỉ chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy giọng nói của Phó Tây Phán: “Cô đang làm gì vậy. Không thể nói…”
Một vài nhân viên bảo vệ lao lên. Đám đông la hét, trở nên hỗn loạn.
Giữa lúc này cô lại nghe thấy một bác sĩ hét lên: “Có người bị thương rồi. Mau dừng lại! Mau dừng lại!”
Với tiếng hô lớn này, một số thanh niên đến giúp chết lặng người, vội vàng vứt dao và gậy trên tay rồi bỏ chạy tán loạn.
Bạch Chỉ nhìn thấy Phó Tây Phán ngồi xổm trên đất, nửa chiếc áo khoác trắng của anh đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu.
“Phó Tây Phán!”
Cô hoảng sợ hét lớn tên anh, chen người qua đám đông.
Tác giả có điều muốn nói: Nam chính không sao hết, mọi người đừng lo lắng~