Suốt một đêm, MạnhThừa Kiệt nằm trên giường, cảm giác say liên tiếp đánh úp lại, anh thựcsự ngủ không yên, lăn qua lộn lại, nửa tỉnh nửa mê .
Lam Nguyệt chính là người đêm hôm đó sao? Kí ức của bốn năm trước giống như từ trong hơi sương mờ ảo dần dần hiện lên, đó là đêm trước ngày xuấtngoại của anh, các đồng nghiệp ở Quan Toàn vì anh mà tổ chức một buổitiệc chia tay.
Mọi người đã thuê phòng KTV đủ để chứađược ba mươi người, ngọn đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động, tiếng cười vanglên khắp nơi, trước sau có đến bao nhiêu người anh không nhớ rõ, anh chỉ cảm thấy mình giống như một minh tinh màn bạc bị mọi người bao vây,rượu một ly rồi lại ly nữa, ca một khúc rồi xướng tiếp khúc nữa……
Anh lại nghĩ, đêm đó anh có hát một bài ca nói về một mối tình buồn, lúc ấy có một cô gái muốn cùng anh hợp ca bài tình ca thống khổ ấy. Cô gái ấytiếng hát tuy không hoàn mĩ, nhưng âm vang ấy lại khiến lòng anh xúcđộng không thôi.
Bạn gái anh, cũng là hòn ngọc quý củagiám đốc Quan Toàn – Tiêu Thư Phương, bởi vì anh muốn xuất ngoại, cả hai đành phải chia tay, anh đứng giữa tình yêu và tương lai, đã lựa chọntương lai, nhưng vì vậy mà mất đi một thứ tình cảm, một mối quan hệ chokinh doanh sau này.
Cả đêm như vậy, trước cười vui saulưng là chua xót , anh mượn rượu tiêu sầu, mượn tiếng hát để bày tỏ lòng mình, cho đến khi mọi người cũng dần dần ra về.
Tiệc tàn, anh từ chối lời đưa về của bằng hữu , thầm nghĩ muốn yên lặng một chút.
Anh đi ra phía sau KTV, anh không về nhà vội mà cố ý đi dọc theo con đườngrộng lớn, muốn cho gió đêm thổi tan đi cơn say của mình, tự hỏi anh phấn đấu để được xuất ngoại, bỏ rơi tất cả như vậy có đúng chăng?
Anh gia thế không hiển hách, chỉ là một tên thường dân, lại có thể cùng con gái của Giám đốc kết giao, nếu không xuất ngoại mang thành tích về,người khác sẽ giễu cợt anh là dựa vào quan hệ với bạn gái mà có thể trèo lên chức cao này nọ, anh không muốn chính mình trở thành một người vôdụng dựa hơi phụ nữ.
Đi, đi mãi.. anh mệt mỏi đổ xuống một chiếc ghế đá ở lối đi.
“Mạnh Thừa Kiệt, Mạnh Thừa Kiệt, anh có sao không?”
“Không tốt!” Anh mơ hồ nhìn thấy một cô gái, đôi mắt mênh mông tràn đầy lo lắng, thực giả đan xen lẫn nhau.
“Tôi đưa anh về nhà, nhà anh ở đâu?”
“Tôi không cần về nhà!” Anh có chút dỗi, hơn nữa anh cũng không muốn mẹ anh thấy anh trong bộ dạng này, hại bà lo lắng.
“Anh không thể ngủ ở đây, sẽ bị bệnh mất.” Cô tiếp tục phe phẩy cánh tay anh, ngăn cho anh không chìm vào mộng mị.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Cô gái nhíu mày nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:“Tôi đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi, được không?”
Anh không thấy rõ lắm khuôn mặt của cô, chỉ biết giọng nói của cô rất ôn nhu, mái tóc dài tung bay trước ngực.
“Được, chỉ cần không đưa tôi về nhà.” Anh biết anh đang như một đứa trẻ hờndỗi, đang thèm muốn vị ngọt của đường nhưng không ai cho…
Cô gái mất một lúc, mới bắt được một chiếc taxi. Tuy rằng ý thức của MạnhThừa Kiệt không còn rõ, nhưng anh vẫn còn có thể đi lại được. Anh tựavào vai cô, tiến vào trong xe.
Cô bảo lái xe taxi chạy đến một khách sạn gần đó nhất.
Cô cố hết sức đỡ anh, lấy tên đăng kí một căn phòng, sau đó một cách mệt mỏi mang anh lên phòng.
Vào trong phòng, cô rốt cuộc cũng mở miệng sau suốt quãng đường im lặng: “Anh có muốn uống trà không? Sẽ dễ chịu hơn đấy.”
“Được!” Anh nằm dài trên giường lớn, nặng nhọc trả lời.
“Mạnh Thừa Kiệt, Mạnh Thừa Kiệt, dậy uống trà nè.” Nhìn anh nằm trên giườngkhông hề có xu hướng đứng dậy được, cô phải đem trà để lên đầu tủ bêncạnh, sau đó dìu anh dậy……
“A!” Sức con gái rất yếu, chẳng những không nâng anh dậy được, ngược lại cả người cô ngã xuống ngực anh.
Tay anh đưa lên vén những sợi tóc mềm mại của cô ra sau, muốn nhìn rõ mặt của cô hơn.
“Cô làm sao biết được tên tôi?” Ánh mắt anh dày đặc sương mù, tiếng nóitrầm ấm mị hoặc làm người ta không biết gì cũng phải đỏ mặt.
“Tôi là đồng nghiệp của anh, đương nhiên biết được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ánh lên một màu hồng trông thật quyến rũ.
“Cô là ai? Tôi tại sao không biết cô!” Ngọn đèn trong đêm bị bóng lưng củacô che khuất, khiến anh không thể nào thấy rõ dáng vẻ của cô.
“Tôi là ai không quan trọng, đúng không? Dù sao anh ngày mai sẽ không đến công ty, anh tuần sau phải xuất ngoại mà.”
Đúng vậy! “Cô nói đúng, lần này từ biệt chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.”
“Anh say rồi, để tôi đứng lên đi.” Cô đẩy hai cánh tay đang run nhè nhẹ vào ngực anh.
“Tôi mệt mỏi quá!” Anh không buông cô ra, ngược lại dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của cô, làm cho cô ngã vào ngực anh, lúc này anh đang rất cần một cảm giác ấm áp nào đó.
Mà hơi thở của cô gái xa lạ này làm cho anh thấy yên tâm lạ.
“Mạnh Thừa Kiệt, anh đừng lo lắng nhiều, xuất ngoại tuy có vất vả, nhưng tôitin rằng anh có thể thuận lợi mà lấy được học vị trở về .” Cô gái ấy thì thầm bên tai anh.
Anh nở nụ cười, cô gái xa lạ này dùng những lời ngọt ngào an ủi anh, làm anh cảm thấy an tâm về chính mìnhhơn, bất chợt nỗi buồn thất tình cũng tan biến.
“Cám ơn cô.”
Cô gái ôn nhu nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.“Tuy rằng anh khôngbiết tôi, nhưng tôi biết anh, anh ở nước ngoài phải biết tự chăm lo chochính mình, đừng uống rượu nữa, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe hơn, chúcanh thuận buồm xuôi gió.”
Lời của cô tràn đây nỗi sầu não của ly biệt, mà nụ hôn của cô lại tột độ nồng ấm làm say lòng người.
Là ai đã châm lên dục tình hỏa trước? Anh không biết, cô cũng không biết.
Hết thảy mọi chuyện cứ như vậy mà tự nhiên phát sinh.
Khi anh cuồng liệt hôn lên đôi môi dịu ngọt của cô, mọi chuyện đã trở nên không còn cứu vãn được nữa.
Nhưng mà Mạnh Thừa Kiệt nhân lúc trong đầu còn có một tia lý trí, đẩy ra côra, nhẹ nhàng nói: “Cô có thể rời đi, không cần để ý đến tôi.”
“Không, tôi muốn nắm chặt một cơ hội được ở cùng với anh. Về sau chúng ta sẽkhông bao giờ gặp lại nữa.” Cô không hề cự tuyệt, ngược lại chủ động hôn lên môi anh.
Mạnh Thừa Kiệt gầm nhẹ một tiếng, chôn chính mình vào sâu trong miệng cô, tận tình hưởng thụ nụ hôn ngây ngô của cô.
Bầu không khí ấy vừa nhu tình lại vừa phảng phất u sầu .
Anh cùng một cô gái không biết tên, trải qua một đêm tình…
Hửng đông hôm sau, người bên cạnh anh đã không còn, chỉ còn lại sự hỗn độncùng với một vết máu hồng có thể minh chứng cho đêm hoan ái hôm qua, nếu không anh cũng tự nghĩ đó chẳng qua là một giấc mộng của rượu nồng màthôi.
Anh không thèm suy nghĩ cô gái hôm qua rốt cuộc là ai, hoàn toàn không để vào trong trí nhớ, cũng không muốn đoán vì saocô lại đem trinh tiết mà trao cho anh.
Anh mang theo một tâm tình hoàn toàn mới mẻ, vượt trùng dương, rời Đài Loan mà ra nướcngoài, bỏ lại sau lưng những tình cảm hôm nào.
Trải quamột đêm mất ngủ suy nghĩ, Mạnh Thừa Kiệt dần dần bình tĩnh, anh nhớ được tên khách sạn anh đã đi vào với cô gái lạ mặt ấy.
Anh luôn muốn chủ động tìm ra chân tướng sự tình, nên khi chưa biết được, nỗi bất an cứ vây lấy anh.
Nếu bốn năm trước cô gái kia là Lam Nguyệt thì tốt, nếu không phải cô, cũng không sao, ít nhất anh cũng không cần đoán đi đoán lại, cứ cho TiểuKiệt không phải là con anh đi, anh dù thế nào cũng sẽ theo đuổi cô.
“Tiểu thư, tôi cần số liệu của bốn năm trước, có thể tra giúp tôi không?”
Cô tiếp viên nhìn anh bằng con mắt lạ lùng, lễ độ hỏi:“Tiên sinh, xin hỏi vì sao anh muốn tra? Anh đã từng ở đây sao?”
“Là thế này, năm đó tôi cùng bạn gái đi chơi dừng chân ở nơi này, tôi nhớrõ ngày đó là mười hai tháng mười một, nhưng mà bạn gái tôi lại nói làmười một tháng mười một , cô ấy nói là tôi nhớ lầm, vì vậy, cô ấy khôngchịu nhận lời cầu hôn của tôi. Không giấu gì cô, nơi này là nơi lần đầutiên của chúng tôi…… Ưm…… Cô biết đó, khách sạn này đối với cô ấy mà nói rất quan trọng, tôi vì muốn an lòng cô ấy mà phải đến đây để chứng thực cho cô ấy biết.” Phong thái mê người của anh làm cho tất cả các cô gái ở quầy đều mê muội.
Cô tiếp viên nhanh chóng gõ nhẹ lên bàn phím, tìm dữ liệu của bốn năm trước.
“Tiên sinh, xin hỏi lúc ấy anh dùng tên gì để đăng kí?”
Thôi rồi, anh đành phải đánh cuộc một phen .“Lam Nguyệt, lam trong bầu trời, nguyệt trong ánh trăng”.
Cô tiếp viên lại tiếp tục gõ gõ, chợt dừng lại nhấn một phím enter, MạnhThừa Kiệt nín thở chờ đợi.“Tiên sinh, anh và bạn gái đều nhớ lầm cả , là mười hai tháng mười, nhưng mà anh có vẻ đúng hơn đấy!”
Bingo! Anh nhận lấy tờ giấy cô tiếp viên đưa.“Cám ơn, cám ơn Lí tiểu thư.” Anh nhìn thoáng vào bảng hiệu trên ngực cô.
“Đừng khách khí, chúc anh cầu hôn thành công!”
“Được, đến lúc đó tôi mời cô uống rượu mừng .” Mạnh Thừa Kiệt cầm lấy tờ giấy mong manh, bay vọt ra khỏi cửa khách sạn.
Đúng là Lam Nguyệt, đêm hôm đó đối tượng của anh chính là cô! Anh đối với cô có cảm giác quen thuộc không phải là không có căn cứ, anh thực sự đãcùng cô ấy thân mật xác thịt.
Đại Phú nếu biết chân tướng sự tình, nhất định sẽ cười cho điên đảo trời đất.
Hơn nữa anh được làm bố rồi , anh thực đã có một đứa con ba tuổi, cậu nhócđáng yêu dễ thương đó dĩ nhiên phải là con anh, ~~ anh không biết nêndiễn tả cảm xúc vui vẻ lại hỗn độn này như thế nào……
Đợi chút, nếu như anh không đến công ty cô công tác, nếu anh không đượcnhìn thấy Tiểu Kiệt, Lam Nguyệt có phải sẽ trộm giấu diếm anh cả đờikhông?
Trước kia anh không có ở trong nước, anh có thểthông cảm cho cô ấy phải lặng lẽ nuôi con một mình, nhưng là anh bây giờ đã xuất hiện trước mặt rồi, hơn nữa cô ấy rõ ràng là vẫn còn rất nhớanh, tại sao cô không nói cho anh tất cả mọi chuyện?
Lam Nguyệt không nói cho anh, nhất định có nguyên nhân của cô, anh khôngthể liền như vậy chạy tới chất vấn cô, càng không thể ép hỏi cô, lỡ nhưcô mang theo Tiểu Kiệt chạy trốn, anh biết làm gì bây giờ?
Kỳ thật, mấy năm qua, tình cảm của anh trở nên thủy chung hơn bao giờ hết, anh rất khó động tâm với một nữ nhân nào khác, nay vừa mới thấy cô anhđã dội lên một thứ dục vọng cuồng nhiệt, hơn nữa còn muốn bảo vệ cô,chăm sóc cho cô thật thật tốt.
Anh quyết định không trực tiếp cùng Lam Nguyệt ngả bài, dùng thời gian để cô có thể tin tưởng anh.
Gần sáu giờ, đã đến lúc tan tầm, Mạnh Thừa Kiệt vội vàng chạy về công ty,anh giả vờ bỏ quên tư liệu, chạy ào vào phòng, nóng lòng muốn gặp LamNguyệt.
Anh chưa từng để tâm đến một cô gái nào như vậy, chưa từng có khát vọng mãnh liệt như thế, hôm nay anh vì chuyện tìnhcảm mà trở lại công ty, nếu để cho Vạn Đại Phú biết chắc chắn anh ta sẽnổi giận đến mức giơ tay giơ chân.
Nhưng người tínhkhông bằng trời tính, Hà Tư Ngâm nói cô đi đến cục thuế nhà nước cóviệc, xong việc sẽ về nhà luôn, không trở lại công ty.
Mạnh Thừa Kiệt muốn gọi điện thoại gấp cho cô, nhưng lại không tìm thấy lí do gì.
Đáng giận hơn là, trong ba ngày tiếp theo, không biết là vận mệnh trêu cợt,hay là ông trời muốn xử phạt anh, không phải anh về công ty muộn lúc côđã tan tầm, thì cũng là cô phải ra ngoài làm việc.
Hômnay, quay chụp ngoại cảnh quảng cáo, rốt cục cũng xong một đoạn , cònlại chỉ là chỉnh sửa sơ qua, anh mới có thể phóng nhanh về công ty.
Nhìn bóng dáng Lam Nguyệt mảnh khảnh, anh có chút không tự nhiên ngồi ở chỗlàm việc. Lúc này qua khóe mắt anh thấy Tiểu Bạch đi đến bên cạnh LamNguyệt.
“Lam Nguyệt, chưa nghỉ hả?” Tiểu Bạch hỏi.
“Vẫn chưa!” Lam Nguyệt vừa làm việc vừa trả lời,“Đúng rồi, anh mua tài liệumất bao nhiêu tiền, ngày mai tôi nói lão đại trả lại cho anh.”
“Không sao đâu, có mấy ngàn thôi mà.” Tiểu Bạch ngắm cô đang thu dọn đồ đạc.“Tôi cũng đang muốn đi ra ngoài, thuận tiện tiễn cô một đoạn đường, côkhông phải nói cô phải đi đến nhà trẻ sao?”
Mới trải qua vài ngày, tin Lam Nguyệt đã ly hôn như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ,làm cháy sạch toàn bộ trái tim của anh em trong công ty .
Có lẽ là Hà Tư Ngâm nói, cũng có lẽ là do câu nói kia của Mạnh ThườngKiệt, dù sao mọi người đều biết hết, mấy ngày nay cô nghe được nhiều lời quan tâm, làm cho cô không biết ứng phó thế nào, chỉ biết liên tục mỉmcười cho qua chuyện.
“Không cần, tôi đi xe buýt quen rồi.”
“Xe buýt đi rất chậm, tôi đưa cô đi cho nhanh.”
Ngồi ở bên cạnh cô, Hà Tư Ngâm lên tiếng.“Tiểu Bạch! Anh dùng cái gì đưa Lam Nguyệt đi, xe máy của anh sao? Thời tiết đang lạnh lắm, anh tính để Lam Nguyệt phải hứng gió đông chịu lạnh sao?”
Tiểu Bạch tuy rằng biết Hà Tư Ngâm đang trêu chọc anh, cũng chỉ mỉm cười. “Không saođâu, áo khoác của tôi có thể đưa Lam Nguyệt mặc, thân của tôi sẽ đưa cho Lam Nguyệt ôm, bảo đảm cô ấy sẽ thấy ấm.”
Lam Nguyệtcũng biết Tiểu Bạch cũng không có ý theo đuổi cô, anh thuần túy là xuấtphát từ hảo ý, bởi vì biết cô đã ly hôn , cho nên đặc biệt quan tâm cô,chỉ sợ cô vất vả.
“Tiểu Bạch, anh gầy như vậy, ôm vàotoàn xương không, tôi ôm sao được!” Cô cười cười nhìn Tiểu Bạch một cái. Cô cùng các đồng nghiệp ở cùng với nhau, đều vui vẻ như vậy, nhưng khiđối mặt Mạnh Thừa Kiệt, cô cảm thấy rất khẩn trương.
“Oa ~~ chê tôi gầy, vậy giám đốc thân thể cường tráng lại có thể đi ư?” Tiểu Bạch oa oa kêu phản.
Mạnh Thừa Kiệt tuy rằng đang giả bộ làm việc, nhưng vẫn vểnh tai lên nghebọn họ nói chuyện phiếm, anh thực sự cảm tạ Tiểu Bạch đem đề tài này xảlên người anh nha. “Lam Nguyệt, tôi đưa cô về, tôi có lái xe đến, trênxe còn có máy điều hòa.”
“Giám đốc, anh có trở lại côngty nữa không?” Hà Tư Ngâm đối Mạnh Thừa Kiệt có hảo cảm, lại khổ tâm vôcùng khi không thể tiến thêm một bước phát triển, bởi vì anh thật sự bềbộn nhiều việc, bọn họ ngồi gần nhau như vậy, nhưng rõ ràng cơ hội ởchung với giám đốc không có. Khi nghe đến việc anh muốn đưa Lam Nguyệtvề, lòng cô giống như là uống hết cả bình dấm chua vào, ê ẩm đau.
“Tôi buổi tối tám giờ còn phải cùng lão đại họp.”
“Tôi chờ anh trở về, tôi nghĩ nên thảo luận với anh một chút về chuyện chọnmua số liệu quỹ, thử xem cần loại nào.” Hà Tư Ngâm tìm cái lấy cớ, nhưvậy buổi tối anh có thể đưa cô về nhà.
“Được!” Mạnh Thừa Kiệt đáp ứng.
Lam Nguyệt nhanh chóng đem đồ đạc bỏ đại vào túi, cô không mong Tiểu Bạchlấy xe máy đưa cô đi, cũng không cần ngồi thoải mái trong xe hơi củaMạnh Thừa Kiệt.
“Giám đốc, anh nhiều việc như vậy, không cần đâu, cám ơn ý tốt của anh.” Cô liên tục cám ơn, sau tự mình đi rakhỏi phòng. Mạnh Thừa Kiệt làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy,cầm lấy cái chìa khóa xe đuổi theo. “Cho tôi một cơ hội đưa cô về đi,hơn nữa tôi cũng rất nhớ Tiểu Kiệt.”
Cô chợt thấy lạnhsống lưng, anh có phải đã biết gì rồi hay không? Không, không đâu …… Côtự trấn an chính mình, ngôn giả vô tâm, người nghe cố ý.
Đỗ Mạn Ny dặn cô cẩn thận, trăm ngàn không thể để lộ ra sơ hở gì, vạn nhất Mạnh Thừa Kiệt chỉ cần đứa nhỏ không cần mẹ, cô biết làm cái gì bâygiờ!
Mà Lam Tinh cũng bảo cô đừng nên mềm lòng, khôngđược vừa thấy đại soái ca đã hồn vía lên mây, đến lúc đó thương tâm lạithương tình!
Chu Tề Vĩ lại phản đối Mạnh Thừa Kiệt chỉvì vẻ ngoài, hắn cảm thấy Mạnh Thừa Kiệt quá mức cuồng dã, không thểmang lại hạnh phúc và an toàn cho phụ nữ.
Tóm lại, mọingười bên cạnh, trừ bỏ Chu gia không biết gì hết, đều không tán thànhviệc cô cùng Mạnh Thường Kiệt tiến xa thêm bước nữa, nếu có thể thì nêntrốn đến một nơi thật xa.
Nhưng là……
Lam Nguyệt đi sau lưng anh, thất thần nhìn dáng người cường ngạo kia……
Cô ngoan ngoãn ngồi trên xe anh, đem những lời cảnh cáo của Lam Tinh, ĐỗMạn Ny cùng Chu Tề Vĩ trở thành gió bên tai, rõ ràng cô cũng biết khôngnên cùng anh tiếp cận, nhưng lòng cô không thể khống chế được.
“Nuôi con nhỏ một mình có vất vả không?” Mạnh Thừa Kiệt đưa xe ra khỏi tầng hầm, dùng mắt dò hỏi nhìn Lam Nguyệt.
“Không vất vả lắm, mẹ và em tôi đều giúp đỡ rất nhiều, còn có bố và ông bà nội của Tiểu Kiệt cũng rất quan tâm đến Tiểu Kiệt.”
Nghĩ đến Tiểu Kiệt gọi cái tên cảnh sát quê mùa Chu Tề Vĩ kia là bố, trong lòng anh thấy khó chịu.
“Cô quen Chu Tề Vĩ như thế nào?”
“Tôi, Mạn Ny, Tề Vĩ và Lam Tinh, chúng tôi là bạn cùng lớn lên từ nhỏ.”
Nguyên lai là thanh mai trúc mã, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Chu Tề Vĩ kia đãtừng cùng cô kết hôn, nỗi khó chịu của anh càng dâng cao.
“Tôi cảm thấy Tiểu Kiệt bộ dạng chẳng giống Chu Tề Vĩ chút nào, tôi thấy Tiểu Kiệt lại có vẻ giống tôi hơn.”
Cô giật mình khi nghe anh nói , phía trước đột nhiên vang lên một tiếngđộng lớn, Mạnh Thừa Kiệt cũng phản ứng nhanh chóng đạp phanh dừng lại,bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra một âm thanh khủng khiếp.
“A!” Lam Nguyệt nhịn không được hô một tiếng, cô không nghĩ với tốc độ anhđang lái lại có thể ngừng xe được, may mắn xe ngừng lại, nếu không hậuquả của cú va chạm này sẽ không thể nào tưởng tượng.
Vừa mới thở phào một tiếng, đập vào mắt cô là cảnh hỗn độn của giao thông,máu bê bết cả mặt đường, một cánh tay lăn lông lốc trước mặt..“A!” Côhai tay che mặt, kêu to.
“Đừng sợ, đừng sợ!” Anh tháo dây an toàn cho cô, vỗ về bờ vai của cô, để cô tựa vào lòng mình.
“Có…… Có……” Cô sợ tới mức không thể nói ra tiếng.
“Được rồi, anh biết, em đừng nghĩ gì, không có gì đâu.” Mạnh Thừa Kiệt dịudàng trầm ấm nói bên tai cô, trấn an cơn khủng hoảng của cô.
Người chung quanh bắt đầu xao động, kêu to, ồn ào, cô chỉ có thể đem khuônmặt nhỏ nhắn vùi ở ngực anh, hấp thụ nguồn sức mạnh của anh.
Trong lòng anh thật ấm áp, thật khiến người ta yên tâm, nỗi sợ hãi của cô dần dần biến mất, sực nhớ ra Tiểu Kiệt vẫn đang chờ cô.
Côngước mắt lên nhìn anh, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô. “Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể rời đi không?” Hai người nửangười trên như đang dán vào nhau, nhưng là, cô không có bản lĩnh đẩy anh ra mà một mình đối mặt thảm kịch tai nạn xe cộ, chỉ có thể đưa ánh mắtnhìn anh hỏi.
“Chỉ sợ không được, chúng ta cách tai nạngiao thông này gần quá , phía sau cũng là một dãy xe dài đang xếp hàng,hiện tại quả thực là tiến thoái lưỡng nan, đợi cho cảnh sát đến, khaithông giao thông, chúng ta mới có thể đi được.” Anh thật may mắn khi có thói quen đem theo khăn tay như thế này, bây giờ nó rất là hữu dụng.
Anh dùng khăn tay lau nước mắt cho cô, cô kinh ngạc muốn thoát khỏi lònganh, nhưng mà tay anh đang giữ chặt thắt lưng cô khiến cô không cách nào di chuyển.
“Tôi tự làm được, cám ơn!”
“Không cần phải nói cám ơn với anh , nghe hai chữ xa lạ khách khí này thật là ngại màng nhĩ.”
Anh không buông tha cho cô, kiên trì lau nước mắt trên mặt cô.
Không khí bên trong xe rất ái muội, Lam Nguyệt đành phải nhanh chóng tìm đềtài khác,“Tôi đi bộ xuống đón Tiểu Kiệt là được rồi.”
“Không được! Xe cứu thương còn chưa tới, em dám xuống xe sao? Em không nên đến đó xem……” Không phải anh cố ý muốn dọa cô, mà là anh thực sự không muốn buông cô ra, đâu phải dễ gì được như vậy, bởi vì có chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà anh mới có cơ hội gần gũi với cô, có thể nào dễ dàng buôngtay đâu!
Những lời ấy nhắm thẳng vào nội tâm yếu ớt của cô.“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nói Chu Tề Vĩ đi đón. Anh ta không phải làn bố của Tiểu Kiệt sao?” Anh phải lợi dụng thật tốt cái tên bố giả này.
“Ừm, để tôi gọi điện thử.” Cô đẩy người khỏi ngực anh, ý muốn anh buông tay.
Mạnh Thừa Kiệt lúc này mới buông thắt lưng mảnh khảnh của cô ra.
Tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát ở cách đó không xa vang lên, cô không thể gọi cho Chu Tề Vĩ, vì vậy liền nhờ Đỗ Mạn Ny.
Đỗ Mạn Ny đồng ý giúp cô đi đón con, đương nhiên cô không có can đảm nóicô đang ở trong xe của Mạnh Thừa Kiệt, nếu không, khi cô trở về nhấtđịnh sẽ bị mắng đến đau nhức cả lỗ tai.
Xe cứu thươngchở hết những người bị thương đi, biến mất vào bóng đêm, một người cảnhsát bắt đầu lần theo dấu vết của vụ tai nạn, trên mặt đất vẽ ra các ôvạch, sau đó chỉ huy các xe tham gia giao thông tiếp tục chạy.
Bởi vì xe Mạnh Thừa Kiệt ngay sát vụ tai nạn, cảnh sát muốn Mạnh Thừa Kiệtcùng Lam Nguyệt xuống xe tra hỏi, tìm hiểu nguyên nhân.
Thực ra, Lam Nguyệt có thể rời đi, bởi vì cô không phải là người lái xe,nhưng mà Mạnh Thường Kiệt vì muốn đưa cô đi đón con, mà gặp phải chuyệnkhông hay này, cô đương nhiên phải có nghĩa vụ ở bên cạnh anh.
Thời tiết càng về đêm càng lạnh, gió lạnh mười lăm độ thổi thẳng đến LamNguyệt làm cô run rẩy, cô không dám nhìn qua phía khu giao lộ đầy vếtmáu kia, chỉ có thể hướng mặt nhìn về phía khác.
MạnhThừa Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh cởi áo khoác củamình, trùm lên người cô.“Đừng lo lắng, không có việc gì .” Sau đó tựnhiên vậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Bàn tay MạnhThừa Kiệt thật to, thật ấm áp, giống như con người anh, lúc nào cũng như ánh mặt trời tràn ngập sức quyến rũ, khiến cô không thể khống chế mình, chỉ có thể si mê nhìn anh tiêu sái bên cạnh, cảm nhận hết hơi ấm từ bàn tay anh, mong sao cho bàn tay nhỏ bé của cô không rời khỏi tay anh.
Cảnh sát hỏi đi hỏi lại một hồi, lưu lại số liệu của Mạnh Thừa Kiệt, sau đó mới cho bọn họ rời đi.
Vì sự trì hoãn này, khi ngồi lên xe của Mạnh Thừa Kiệt cũng đã bảy giờ rưỡi.
“Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?” Anh hỏi cực tự nhiên, không chút gì xa lạ.
“Tôi về nhà ăn là được.” Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, cô đem hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc.
“Em về nhà còn có cái để ăn, anh về chẳng có gì cả, anh đáng thương vậy, em giúp anh một bữa cơm đi!” Biết rõ lòng của cô vô cùng tốt bụng, muốncho cô đồng ý, phải để cô sinh ra lòng thương cảm đã.
Anh đã sớm biết, trước mặt cô chỉ có thể là một con mèo nhỏ đáng thương,nếu cậy mạnh sẽ chỉ làm cô càng thêm xa anh hơn mà thôi.
“Được rồi! Vậy anh muốn ăn cái gì?” Ai da! Cô thực sự bị lời nói của anh làm cho mềm lòng.
“Anh biết có một nhà hàng Italy rất ngon. Em có ăn được đồ Italy không?”
“Sao cũng được. Tôi không kén ăn .”
Thấy cô gật đầu, lòng anh bay lên vui sướng.
Anh không nên xem tai nạn xe cộ kia là chuyện may mắn, nhưng anh thực cảm tạ nó bởi vậy anh mới có cơ hội cùng cô ăn cơm.
Lúc anh vừa mới đến Đạt Văn làm việc, vừa nhìn thấy cô là anh đã thấy lòngmình không yên ổn , mỗi lúc cô cười hay nhăn nhó đều thực sự hấp dẫnanh, anh thực không tự chủ được mà dõi theo nhất cử nhất động của cô.
Mà hiện tại, tình yêu đối với cô càng thêm sâu nặng, cô đã vì anh mà sinhmột đứa con, điều này chắc chắn phải cần rất nhiều nghị lực bởi cô thậmchí còn không biết anh đang ở đâu. Cô nhìn có vẻ yếu ớt như vậy, tại sao lại có thứ năng lực dũng cảm phi thường thế?
Anh tìm cách đậu xe vào bãi.
“Dừng xe ở đây là được, chúng ta còn phải đi bộ năm phút nữa mới đến.”
“Không sao đâu, nơi này rất khó đậu xe, có thể đỗ ở đây là tốt rồi.”
“Ừm.. bên ngoài rất lạnh, anh có đem theo áo khoác, em có muốn mặc không?”Đêm nay nhiệt độ rất thấp, Mạnh Thừa Kiệt lo sợ cô bị cảm lạnh.
“Không cần, tôi đang mặc áo ấm rồi, giờ mà mặc thêm nữa bước đi rất khó khăn.” Lam Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.
Hai người xuống xe, gió lạnh ập đến, nhiệt độ không khí bên ngoài thật sựrất thấp, cái này thật thích hợp cho hai người đi sát vào nhau mà sưởiấm cho nhau.
Mạnh Thừa Kiệt đi bên phải cô, không do dự nắm lấy tay cô.
Bước đi của cô chậm dần, lo lắng suy nghĩ rằng như vậy có ổn không?
“Sao thế?” Anh có cảm giác như cô đi chậm như ốc sên.
“Giám đốc, anh…… Chúng ta……”
Anh đứng lại, nhìn chằm chằm vào cô,“Em muốn nói cái gì?”
Lam Nguyệt giơ lên bàn tay đang nắm chặt của hai người.“Như vậy ổn không? Chúng ta đâu phải người yêu.”
Lời nói của cô làm anh bật cười.“Từ giờ trở đi chúng ta chính là người yêu.” Anh thực bá đạo tự tiện quyết định mà.
“Anh cười giống hệt như lão đại!” Lam Nguyệt bật cười.
“Anh nhất định là bị hắn ta làm hại” Anh cố ý làm ra vẻ mặt ghét bỏ
“Giám đốc, đâu có phải nói là người yêu sẽ trở thành người yêu ngay đâu .”Tuy rằng kinh nghiệm ái tình của cô rất ít, nhưng cũng đã có qua một hai lần, đâu có ai bá đạo như anh.
“Vậy em muốn thế nào mới có thể là người yêu?” Anh bỡn cợt nhìn cô.
“Ít nhất phải làm quen trước, hoặc phải hẹn hò linh tinh, sau đó mới có thể là người yêu của nhau, đây là chuyện bình thường mà.” Cô nói nghiêmtúc.
“Chẳng lẽ chúng ta không bình thường sao?” Anh nắmlấy tay cô tiếp tục đi về phía trước không để ý đến kháng nghị của cô,bởi vì anh không nghĩ anh sẽ buông tay cho cô rời đi phút giây nào.
“Đương nhiên, chúng ta ngay cả kết giao đều không có, có thể nào……” Nắm tay?
“Anh đang cùng đi với em, em cứ cho đó là kết giao đi, bây giờ anh chính làbạn trai của em, anh đương nhiên có thể nắm tay em mà đi .” Bọn họ ngaycả con cũng đã có, cô còn dám nói những thủ tục bình thường với anh sao?
Cô gái này quả thật một chút cũng không chú ý đến anh, có lẽ anh phải nên tấn công nhiều hơn nữa.
Anh ngụy biện? “Nếu tôi không đồng ý?” Cô đối với anh một chút phòng bị cũng không có, chỉ có thể để anh dắt mũi mãi .
“Em phải đồng ý .” Anh bá đạo thay cô kết luận.
Mạnh Thừa Kiệt hoàn toàn đã quên rằng tám giờ anh phải về họp với Vạn ĐạiPhú, anh cũng đã quên Hà Tư Ngâm còn ở công ty chờ anh quay lại, tronglòng anh giờ chỉ có tiểu mĩ nhân trước mặt mà thôi.
Lúc ăn cơm, anh tắt điện thoại di động, anh không cho phép bất cứ kẻ nào có thể phá hỏng phút giây riêng tư này.
Nhìn cô thỉnh thoảng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghe cô sung sướng nói về Tiểu Kiệt, anh thật sự cảm thấy hạnh phúc.
“Giám đốc, đã chín giờ rồi , tôi phải về nhà .”
“Bây giờ không phải giờ làm việc, đừng có gọi anh là giám đốc.” Tuy đâykhông phải nơi hoàn hảo, nhưng anh muốn ở cùng cô suốt đêm, cùng lắm làhai người sẽ lại có thêm một đứa con đáng yêu nữa.
“……” Cô nhìn ý cười tuấn lãng của anh, lại không nói được lời nào.
“Thừa Kiệt, nào, nói theo anh.”
“Thừa…. Kiệt ……” Cô giống như đứa trẻ bi bô tập nói gọi tên anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại không tự chủ được đỏ lên.
“Tốt lắm, gọi nhiều lần em sẽ quen thôi .” Anh xoa đầu Lam Nguyệt cổ vũ.
Đây là mơ sao? Cô thật sự đang cùng anh kết giao sao? Anh nói bọn họ là người yêu?
Lam Nguyệt di di hai bàn chân, nhưng vẫn cảm thấy không thực, tất cả mọi chuyện có phải là anh đang trêu đùa cô chăng?
Mạnh Thừa Kiệt vẫn như cũ nắm tay cô đi về bãi đậu xe, sau đó lái xe đưa côvề nhà. Đêm nay, anh thực vui vẻ, bởi vì cô không hề cự tuyệt lời đềnghị của anh, anh chẳng những có thể thành bạn trai của cô, mà giờ còncó thể chăm sóc bảo vệ cô.
Đứng dưới nhà cô, anh nóimuốn lên nhìn Tiểu Kiệt, nhưng cô nhất định không cho, lo sợ người khácthấy, cũng may anh không nài nỉ nhiều, tạm biệt cô rồi phóng xe đi.
Cô lặng ngắm chiếc xe của anh chìm trong màn đêm.
Nếu đây là mơ, hãy để cô mơ lâu một chút!
Cô vụng trộm thương anh nhiều như vậy năm, mỗi lần chỉ có thể nhìn ảnhchụp của anh mà ngẩn người, nay anh đang sờ sờ ngay bên cạnh cô, giơ tay là tới, tại sao cô phải cảm thấy sợ hãi kia chứ?
Nếu tình yêu chưa đến đã mất đi, cô sẽ không đau thương.
Nếu yêu thật sâu rồi sau đó mất đi, cô nhất định sẽ sống không bằng chết.
Vẫn là không nên yêu! Nhưng là cô phải làm sao để cự tuyệt anh?
Lời cảnh cáo của Lam Tinh, Đỗ Mạn Ny và Chu Tề Vĩ vẫn còn văng vẳng đâu đây thôi, nhưng cô đã là bạn gái của anh.
Cho dù điều đó sẽ khiến cô đau đớn tột cùng, thương tích đầy mình cô vẫn muốn thử một lần cùng anh nếm thử tư vị của tình yêu!