Yêu Em Được Không?

Chương 4



Tiếng gõ cửa phá tan không khí mơ hồ giữa Lam Nguyệt và Mạnh Thừa Kiệt.

Lam Nguyệt tỉnh táo lại trước, cô vội vàng thở hổn hển, rất nhanh ra mở cửa phòng họp.

“Giám đốc, ngại quá, quấy rầy anh và Lam Nguyệt nói chuyện.” Hà Tư Ngâm cườiyếu ớt, trong lòng lại vô cùng tò mò, giám đốc và Lam Nguyệt đang nóichuyện gì? Tại sao có thể tán gẫu lâu như vậy?

Hơn nữacâu nói “Cô đã ly hôn” của giám đốc càng làm cho nhóm đồng nghiệp tò mò, lại không biết trong phòng họp tình hình thế nào, là phong vân biếnsắc? Vẫn là chuyện trò vui vẻ?

Vì thế, cô bị các đồng nghiệp giao cho trọng trách đại biểu, thuận tiện nhìn xem có gì khác lạ.

“Không sao, chúng tôi cũng không nói chuyện gì, cô có chuyện gì sao?” MạnhThừa Kiệt đáp ứng Lam Nguyệt, không đem chuyện cô ly hôn nói cho ngườikhác, chỉ có mình biết.

“Tôi đến để giải cứu cô ấy, đãhơn 6 rưỡi rồi.” Hà Tư Ngâm dò xét Lam Nguyệt. “Cô ấy là mẹ tốt phải điđón con nhỏ, giám đốc để cô ấy đi đi!” Trên thực tế trong lòng cô đangtính toán. Giám đốc như thế nào có thể không nói ra với cô? Tốt xấu gìcô cũng là đại mỹ nhân.

“Sáu giờ?!” Lam Nguyệt hoảng sợ, cô đã quá hạnh phúc, hoàn toàn không chú ý tới thời gian. “Nguy rồi!”Cô vội vã chạy ra khỏi phòng họp.

“Giám đốc, anh và LamNguyệt đang nói chuyện gì thế? Thấy hai người tán gẫu rất vui vẻ.” Hà Tư Ngâm vừa tiến đến, vừa cười quyến rũ, giám đốc đi vào phòng họp khôngphải mặt tối đen sao? Mà hiện tại….

“Không có gì.” MạnhThừa Kiệt thản nhiên cắt ngang sự tò mò của cô, cũng đi ra khỏi phònghọp, không muốn cùng Hà Tư Ngâm nói chuyện phiếm.

Hà Tư Ngâm còn muốn cùng Mạnh Thừa Kiệt tán gẫu đôi chút, bất đắc dĩ chỉ có thể đem lời nói đã ra đến miệng nuốt trở lại.

Anh đi lại bàn Lam Nguyệt, thấy cô vội vã tắt máy tính, thu dọn mặt bàn,,anh mở miệng nói: “Tôi cũng đang định ra ngoài, tôi tiện đường đưa cô đi đón con, cô sẽ không phải bắt xe buýt.”

“Không cần, Tiểu Kiệt có thể đợi ở nhà trẻ đến bảy giờ, vẫn kịp.” Cô bối rối nói.

“Đừng khách khí với tôi, là tôi làm cô chậm trễ, đừng để tôi thấy hối lỗi.” Miệng anh hạ xuống, khuôn mặt sám hối đáng thương.

“A…. Được rồi!” Vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của anh,căn bản rất khó nói ra, huống hồ Tiểu Kiệt có thể đợi mẹ nhưng sẽ khóc,cô chỉ có thể vội vã ném vật gì đó vào túi.

Mạnh Thừa Kiệt cũng đến chỗ ngồi của anh lấy áo khoác. “Tôi xuống tầng hầm chờ cô, tôi đi khởi động xe trước.”

“Tôi xong rồi, cùng đi thôi!” Lam Nguyệt nhanh chóng đuổi kịp bước chân Mạnh Thừa Kiệt.

“Giám đốc….” Hà Tư Ngâm rất muốn đuổi theo để hỏi, lại không thể ngăn MạnhThừa Kiệt lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.

Đi vào tầng hầm, Mạnh Thừa Kiệt mở cửa xe.

“Nhà trẻ ở đâu?”

Cô nói địa chỉ, ngồi trong xe anh, trong đầu không có chút ảo tưởng nào,hiện tại suy nghĩ đều đặt vào Tiểu Kiệt, lo lắng nó ở lại một mình trong nhà trẻ.

“Giám đốc, cám ơn anh!”

“Đừng khách khí.” Anh nhìn thoáng qua Lam Nguyệt, nhận ra cô thật sự lo lắng cho con.

“Con cô gọi là Tiểu Kiệt, mẹ tôi cũng hay gọi tôi là Tiểu Kiệt, thật làtrùng hợp, lát nữa cô nhất định phải giới thiệu Tiểu Kiệt với tôi.”

“……. Nơi đó không tiện dừng xe, lần khác sẽ giới thiệu Tiểu Kiệt với anh,anh chỉ cần dừng ở ven đường để tôi xuống xe là được.” Nói đùa sao, làmsao có thể để anh thấy Tiểu Kiệt, như vậy bí mật che giấu nhiều năm,không phải bị cho ra hết sao.

“Àh, nhìn cũng khá ổn, nếu có thể dừng xe, tôi sẽ đưa cô và Tiểu Kiệt về nhà luôn.” Mạnh Thừa Kiệt không quên hình ảnh trên màn hình máy tính của cô, tuy rằng sau đó, côđổi hình nền, anh vẫn có ấn tượng sâu sắc với Tiểu Kiệt.

Lúc này, bàn tay Lam Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi, sớm biết rằng không nên leolên xe anh, giờ làm sao đây? Vạn nhất để cho anh nhìn thấy Tiểu Kiệt,hai khuôn mặt giống nhau như thế, cô giải thích thế nào đây?

Đi đến trước nhà trẻ, vừa lúc trên đường đã có ba chiếc xe chắn ngang.

Cô thở ra nhẹ nhõm, “Giám đốc, cho tôi xuống đây được rồi, chỗ này không thể dừng xe.”

Mạnh Thừa Kiệt dừng xe ở ngã tư. “Cô đón Tiểu Kiệt ra, đứng ở đây đợi tôi,tôi dạo qua một vòng, rồi đưa cô và Tiểu Kiệt về nhà.”

“Cái gì?” Cô mở to mắt.

“Chọn ngày không bằng làm luôn đi! Tôi thực sự rất muốn gặp người có cùng tên Tiểu Kiệt với tôi.” Nhìn mặt cô ngẩn ra, anh mỉm cười giục. “LamNguyệt, xuống xe đi!”

Cô liếc mắt nhìn anh, “….. Vâng!” Máy móc mở cửa xe bước xuống.

Đáng giận, mỗi khi cô gặp anh, tiếng “Không” đều dừng lại trong cổ, khôngsao thoát ra được, làm cô ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có.

Anh đạp chân ga, đi về phía trước, đi qua ngã tư để quay đầu xe.

Từ khi biết cô ly hôn, khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả sự thoải máitrong tâm tình anh, hơn nữa cùng cô nhàn nhã nói chuyện, cảm giác vẫncòn đọng lại, anh không muốn phá vỡ không khí ấy, không tự giác muốn nói chuyện với cô.

Mà anh thật sự rất muốn biết Tiểu Kiệt,càng hy vọng Tiểu Kiệt có thể thích anh, nghĩ lại thật đáng cười, anhlại muốn lấy lòng con trai cô.

Tình cảm đến vốn không hề báo trước, không có lý do, không vì cô đã kết hôn hay chưa, cũng khôngvì cô là mẹ một đứa trẻ mà chần chờ. Anh tính toán trong lòng, có nênhành động không?

Nếu hành động có làm cô sợ không? Lam Nguyệt có thể chấp nhận không?

Ai! Anh mà lại giống như một đứa trẻ mới yêu lần đầu, trong lòng bàng hoàng và có chút bỡ ngỡ.

Khi anh dạo qua một vòng trở về, thấy Lam Nguyệt đang định gọi taxi, anhkhông quan tâm có đúng đường hay không, cho xe vọt tới trước mặt LamNguyệt.

Cô ôm Tiểu Kiệt trong lòng, đầu nó nho nhỏ gối lên vai cô, hiển nhiên là đang ngủ.

“Đi đâu vậy, tôi đưa cô về.” Nhìn cô cố gắng ôm Tiểu Kiệt, trong lòng anh cảm thấy có chút không thoải mái.

“Không cần đâu, tôi và Tiểu Kiệt ngồi taxi là được.”

“Lên xe.” Anh kiên nhẫn nói, khẩu khí có chút hung ác.

Lên xe thì lên! Anh làm gì mà dữ dằn như vậy.

Lam Nguyệt vào cửa sau anh đã mở sẵn, sau đó vỗ vỗ vào lưng Tiểu Kiệt, maymà Tiểu Kiệt úp mặt vào vai cô, không thì đã thê thảm rồi.

“Nhà cô ở đâu?”

“Thẳng đường này xuống, đi đến ngã ba thì quẹo trái.” Trên đường, ánh đèn neon nhiều màu, làm lòng cô có chút kì lạ.

Cô bỗng tượng tượng đến một ngày, họ là người một nhà, anh là chồng cô, sau khi tan sở đến đón cô và con về một mái nhà ấm áp.

“Tiểu Kiệt đang ngủ sao?” Anh lợi dụng lúc đèn đỏ, quay đầu nhìn cô.

“Ừm, lúc chờ tôi thì ngủ.”

Khi ánh đèn đường chiếu vào trong, Mạnh Thừa Kiệt nhận thấy khuôn mặt trànngập tình yêu t hương của cô, anh chợt hiểu ra, Lam Nguyệt không giốngvẻ ngoài nhu mì của cô, cô kỳ thật là một người mẹ kiên cường dũng cảm.

“Đèn xanh!” Cô nhắc nhở, cắt đứt giây phút thất thần của anh.

Anh đành phải chú ý vào đường, không đến mười phút sau, anh đã thấy chỗ cô chỉ, dừng lại ở một khu nhà năm tầng kiểu cũ.

“Cám ơn đã đưa tôi về, ngày mai gặp.” Cô đưa tay mở cửa, nhưng Mạnh Thừa Kiệt đã nhanh chóng bước xuống.

“Đừng vội, tôi giúp cô mở cửa xe.” Anh nhanh chóng bước sang bên phải mở cửa xe.

“Cám ơn!” Cô lại nói cảm ơn, cẩn thận ôm Tiểu Kiệt xuống xe.

“Nhà cô ở tầng mấy?” Anh ngẩng đầu đánh giá khu nhà.

“Tầng ba.” Cô ôm Tiểu Kiệt có chút cố sức, khẽ xốc nhẹ người Tiểu Kiệt. “Giám đốc, anh nhanh về đi!”

“Tôi giúp cô bế Tiểu Kiệt lên tầng.” Nói xong, anh vươn tay ra.

“Không cần….” Cô cố sức lấy chìa khóa trong bao, chìa khóa chưa tìm được, Tiểu Kiệt đã bị anh ôm lấy.

Cô nhìn anh, có chút giật mình, may mà Tiểu Kiệt không vì vậy mà thức giấc, ngủ say sưa trong lòng anh.

“Mở cửa đi!” Anh giục cô.

“Vâng!” Cô nghe lời lôi chìa khóa mở cửa.

Cô đi theo sau anh, nhìn anh từng bước đi lên tầng, sức của đàn ông đúnglà khác biệt, Tiểu Kiệt ở trên người anh như không có sức nặng, anh ômnó mà vẫn nhẹ nhàng cử động.

Tuy rằng Chu Tề Vĩ cũngthường ôm Tiểu Kiệt, nhưng đối với cô mà nói dù sao cũng không giống,làm sao bây giờ? Cô lại xúc động muốn khóc.

Nghĩ rằngmình đã tôi luyện đến kiên cường, trên thực tế cô cũng đã lâu không rơilệ, từ khi Mạnh Thừa Kiệt lại xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô mớibiết dù mặt ngoài dũng cảm như vậy, nhưng cô vẫn hay khóc, vẫn dễ dàngxúc động.

Đi lên tầng ba, cô vừa tra chìa khóa, cánh cửa đã mở ra.

“Em sao lại ở nhà?” Lam Tinh bình thường đều phải hơn tám giờ mới về nhà.

Lam Tinh trừng mắt nhìn Mạnh Thừa Kiệt ôm Tiểu Kiệt, trên mặt như bị cái gì đập vào, chậm rãi vặn vẹo, khuôn mặt xinh đẹp biến đổi, cô hoảng sợ kêu lên….

“Chị, Mạnh Thừa Kiệt, hắn là Mạnh – Thừa – Kiệt!”

***

Mạnh Thừa Kiệt nhướn mày không thể tin được, lại có một người hét lên tênanh, trong khi anh hoàn toàn không biết người này là ai!

Phòng khách nhà họ Lam, không khí ngưng đọng, Mạnh Thừa Kiệt kiên trì muốnvào nhà, Lam Nguyệt căn bản không thể ngăn cảnh được anh, đoàn người cứvậy giằng co đứng ở phòng khách.

“Cô là em gái LamNguyệt?” Mạnh Thừa Kiệt đợi Lam Tinh gật đầu, mới hỏi tiếp: “Cô sao lạibiết tôi? Tôi tới bây giờ chưa từng gặp cô?” Mạnh Thừa Kiệt vẫn ôm TiểuKiệt, đứa trẻ dựa vào người anh, lại làm anh cảm thấy vô cùng thânthiết.

Lam Tinh khó xử nhìn Lam Nguyệt, thấy Lam Nguyệt nhướn mày với mình, chắc hẳn muốn cô không được nói lung tung!

Tuy rằng mỗi ngày đều thấy ảnh của Mạnh Thừa Kiệt, nhưng dù sao cũng chỉ là ảnh, mà hiện tại người thật đứng ngay trước mắt, khó trách cô lại thấyxúc động.

Không khí ngượng ngập, Tiểu Kiệt đột nhiên vặn vẹo người, hai bàn tay mập mạp nhỏ bé giơ lên.

“Giám đốc, Tiểu Kiệt tỉnh rồi, để tôi bế nó.” Lam Nguyệt vươn tay đón TiểuKiệt, nhưng hiển nhiên Mạnh Thừa Kiệt cũng không chịu giao đứa bé tronglòng.

Anh cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt cũng mở đôimắt nhập nhèm buồn ngủ, giữa không trung, ánh mắt một lớn một nhỏ đanvào nhau.

Không khí nháy mắt khiến người ta không thểhít thở được, tuy rằng anh đã từng nhìn thấy ảnh Tiểu Kiệt trên máy tính Lam Nguyệt, nhưng dù sao cũng chỉ là nhìn thoáng qua, có lẽ anh hoamắt. Nhưng giờ phút này đối mặt với Tiểu Kiệt, anh hoàn toàn không thểtin được, thế giới này lại có một đứa trẻ giống anh đến vậy….

Hàng lông mi, ánh mắt, khóe môi hơi nhếch lên như đang cười, quả thực không có chút nào khác anh.

“Mẹ, là ba ba…. Là ba ba.” Tiểu Kiệt kêu lên.

“Tiểu Kiệt đừng gọi bậy, không phải ba ba.” Lam Nguyệt nhỏ giọng ngăn con,muốn giằng lại nó, nhưng cô sức yếu lực nhỏ, lại thấp hơn Mạnh Thừa Kiệt gần một cái đầu, chỉ cần anh không buông đứa bé, cô không có cách nàolấy được.

“Tiểu Kiệt, sao con gọi ta là ba ba?” Suốtcuộc đời anh đến bây giờ, chưa từng thấy kinh tâm như vậy, anh khônghiểu vì sao Tiểu Kiệt gọi anh là ba ba? Bố Tiểu Kiệt là Chu Tề Vĩ mà!

“Rõ ràng là ba ba!” Tiểu Kiệt nghiêng đầu.

“Tiểu Kiệt, ngoan, mẹ bế.” Lam Nguyệt muốn khóc không được, nếu cô là Ninjacó thuật ẩn thân, sẽ giống như con nhện biến mất khỏi đây…. Không, đầucô đau quá.

Tiểu Kiệt chú ý vào mẹ. “Mẹ, con đói bụng, đi ăn McDonalds được không?”

“Được, đương nhiên được.” Cô vươn tay, Tiểu Kiệt rất phối hợp vươn người ra,Mạnh Thừa Kiệt đành phải đặt Tiểu Kiệt vào lòng cô. Cho dù có nhiều nghi vấn, đứa bé vẫn không thể bị đói bụng.

“Chị, chị tính làm gì bây giờ?” Lam Tinh hoàn hồn, lấy khuỷu tay chạm vào cánh tay Lam Nguyệt.

Chiều nay Lam Tinh nhận được điện thoại của Mạn Ny, nói cô ấy gặp Mạnh ThừaKiệt, cho nên cô không để ý đến sự áp bức của ông chủ, vừa tan tầm đãvội vã về nhà.

Cô định trước tiên làm rõ chuyện với LamNguyệt, dù sao chị của cô, xử lý mọi chuyện luôn dùng cảm tính, khônggiống cô lúc nào cũng dùng lý trí khôn ngoan để giải quyết.

“Giám đốc, ngại quá, tôi phải đưa con đi ăn cơm.” Lam Nguyệt buông Tiểu Kiệt, cố ý bày ra bộ mặt thản nhiên, nhưng đôi mắt to ngập nước vẫn cho thấysự hoảng hốt của cô khi bị lộ bí mật.

“Dù sao tôi cũngchưa ăn, tôi cùng cô và Tiểu Kiệt đi ăn cơm.” Anh rất nhanh trấn định,giác quan thứ sáu nói cho anh biết, sự tình tuyệt đối không đơn thuầnnhư vậy.

“Tiểu Kiệt muốn ăn McDonalds, anh sẽ không thích!”

“Không sao, sau khi về Đài Loan, tôi chưa ăn McDonal, tôi còn rất nhớ tiệm McDonalds Hamburger.” Mạnh Thừa Kiệt nháy mắt với cô.

“Mạnh Thừa Kiệt, chị tôi đưa Tiểu Kiệt đi ăn McDonal, anh xem cái gì, anh cóthể đi rồi, nhà chúng tôi không chào đón anh.” Lam Tinh hùng hổ, như con cọp mẹ bảo vệ thức ăn.

Tuy rằng Lam Nguyệt vẫn nói côvà Mạnh Thừa Kiệt chỉ là gặp dịp thì chơi, là cô tình nguyện để phát lửa tình, nhưng dù sao cũng là hắn ta khi dễ Lam Nguyệt, còn hại Lam Nguyệt còn trẻ như vậy đã mang thai.

Làm sao không sử dụng các biện pháp an toàn? Lam Tinh sớm đã hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi,căn bản không cần hòa nhã với dạng đàn ông này.

MạnhThừa Kiệt có chút đăm chiêu nhìn nước mắt của Lam Nguyệt, lại nhìn gương mặt giống hệt mình của Tiểu Kiệt, và Lam Tinh giống con gà mái đang xùlông bảo vệ gà con….

Tuy rằng mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng anh biết tuyệt đối không thể sốt ruột, anh nhất định sẽ tìm ra điểm đáng ngờ này.

“Được rồi! Lam Nguyệt, tôi đi trước, ngày mai gặp.” Anh ngồi xổm xuống địnhxoa mặt Tiểu Kiệt, nhưng Lam Nguyệt giấu Tiểu Kiệt ra sau, không cho anh tiếp xúc với Tiểu Kiệt.

“Giám đốc, gặp lại sau!”

Nhưng Tiểu Kiệt sau lưng Lam Nguyệt mấp máy hàng lông mày. “Con muốn gặp ba ba?”

Lam Tinh ôm lấy Tiểu Kiệt, đi vào trong phòng, miệng không nhịn được mắng,“Hắn không phải ba ba của con, ba ba con là Chu Tề Vĩ, con tự nhiên nhận người ta là ba ba, tên tiểu tử vô tâm này, cẩn thận dì lấy gậy đánh con đấy!”

Giọng Lam Tinh rất lớn, khiến Tiểu Kiệt sợ đến mức khóc lớn lên.

Mạnh Thừa Kiệt thấy thế, cũng không tiện ở lại. “Cô đi xem Tiểu Kiệt đi.”

Lam Nguyệt nhìn anh ra khỏi cửa, nghe tiếng bước chân anh đi xuống tầng, cuối cùng nghe thấy tiếng cửa sắt đập mạnh.

Nước mắt cô rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.

Cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

***

Trong quán bar, chỉ có ánh đèn xanh mờ mờ chiếu trong không gian, mọi ngườiđều tự tìm chỗ cho mình, có thể chỉ có một người, hoặc có cả nhóm ba đến năm người, thấp giọng ngồi uống rượu, đây có thể coi là một địa điểmtốt để thư giãn.

“Hiếm có thật! Cậu lại gọi tôi đến đây uống rượu.” Mười một giờ đêm, Vạn Đại Phú bị Mạnh Thừa Kiệt gọi điện gấp đến đây.

Anh thì không sao cả! Dù sao anh cũng cô đơn một mình, ngoài việc công tác, anh thường cũng hay một chén hai chén, chỉ là mọi lần đều là anh hẹnMạnh Thừa Kiệt uống rượu, đêm nay lần đầu tiên, trái lại là Mạnh ThừaKiệt hẹn anh, thật sự làm anh tò mò Mạnh Thừa Kiệt trúng phải cái gì?

“Anh là ông chủ, tôi muốn uống rượu, đương nhiên tìm anh đi trả tiền.” Mạnh Thừa Kiệt một ngụm uống cạn ly rượu.

“Trả tiền thì đơn giản thôi, chỉ cần cậu nói tâm sự của cậu ra, để tôi xem tâm sự của cậu trị giá bao nhiêu tiền.”

“Tôi làm gì có tâm sự?” Anh chẳng qua cảm thấy buồn, cần phải có người trò chuyện thôi.

Ai! Anh nhìn tưởng như giao thiệp rộng, nhưng bằng hữu lại có mấy người?Ngay cả với hai người anh trai của mình, anh cũng không thể tâm sự cùng, thứ nhất vì họ cũng không có thời gian nghe, thứ hai là họ không cóhứng thú với những việc nhỏ nhặt như vậy.

Đàn ông phải có tự trọng! Chỉ có trước mặt Vạn Đại Phú anh mới có thể nói hết ra.

Đừng nhìn Vạn Đại Phú luôn cà lơ phất phơ như vậy, kỳ thật anh rất sâu sắc,bởi vậy hai người mới có thể kết mối thâm giao từ thời đại học đến giờ,cho dù có một số chuyện không hợp nhau, cũng có cãi nhau, thậm chí đánhnhau, hai người đều không ôm thù ôm hận.

“Tôi không phải mới quen cậu một hai ngày, ngay cả trên người cậu có mấy cái lông húttôi đều biết, cậu không thể gạt được mắt tôi đâu.” Vạn Đại Phú nheo nheo mắt, ha ha cười.

“Tôi có mấy cái lông hút? Anh nói thử xem.” Anh lại rót rượu, lắc nhẹ cốc.

“Cởi quần ra, tôi lập tức sẽ đếm cho.”

Mạnh Thừa Kiệt phóng cho Vạn Đại Phú một cái trừng mắt, sau đó tiếp tục uống rượu.

“….., mặt cậu giống như bị xe tải tông vào vậy. Nói đi! Lại là cô nàng nàochọc giận cậu? Hay là cậu vì cô gái nào mà hao tổn tinh thần?” Vạn ĐạiPhú thoải mái trêu chọc Mạnh Thừa Kiệt, ai có thể làm cậu ta thất tình,người cười lớn nhất chắc chắn là anh.

“Anh sao lại biết tôi vì phụ nữ mà hao tổn tinh thần?” Mạnh Thừa Kiệt tức giận nói.

“Chẳng lẽ lại vì đàn ông?” Vạn Đại Phú khoa trương ôm đầu, mắt trợn to.

Lời nói của Vạn Đại Phú làm gương mặt cương nghị nghiêm túc của Mạnh ThừaKiệt cũng phải nở nụ cười, anh chậm rãi nói, “Đại Phú, nếu bên cạnh anh, đột nhiên xuất hiện một thằng bé giống hệt anh, anh nghĩ anh và thằngbé này có quan hệ thế nào?”

“Chỉ có hai khả năng.”

“Sao?” Mạnh Thừa Kiệt nhướn mày chờ Vạn Đại Phú nói.

“Thứ nhất, thằng bé ấy là em trai tôi.”

“Vậy thứ hai?”

“Thằng bé này là con tôi. Uy ~~ vấn đề này cũng quá đơn giản…” Ánh mắt Vạn Đại Phú thoáng chốc nhíu lại. “Chẳng lẽ, có một thằng bé giống hệt như cậusao?”

Mạnh Thừa Kiệt gật gật đầu, không giấu diếm. “Đáng tiếc, tôi không có em trai.”

“À… Vậy nhất định là cậu lăng nhăng bên ngoài.” Wow! Thật đáng sợ!

“Không có thể, tôi mới quen cô ấy chưa đến hai tháng, làm sao có thể lăng nhăng với cô ấy để sinh ra một đứa bé ba tuổi.”

“Sao? Cậu chắc chắn? Cậu chắc chắn trước kia không biết cô ta?”

“Ừm, chúng tôi tuy từng làm việc trong một công ty, nhưng tôi nhớ là khôngbiết cô ấy.” Anh khi đó đang yêu Tiêu Thư Phương, đừng nói là Lam Nguyệt ở bộ phận kế toán, cho dù là đồng nghiệp cùng bộ phận, anh cũng khônghề nhớ.

“Là đồng nghiệp ở Quan Toàn trước đây sao?”Trong đầu Vạn Đại Phú chợt lóe lên, giật mình nuốt nước miếng, “….. Cậukhông lẽ đang nói đến tiểu mĩ nữ của tôi?!”

Mạnh Thừa Kiệt cười khổ, “Đại Phú, anh nên đổi nghề làm thầy tướng số đi, sao có thể lợi hại như vậy?” Vậy mà cũng đoán ra được.

“Cái này có gì khó đâu, trước kia cậu chỉ làm việc chính thức ở công ty Quan Toàn, huống hồ lúc Lam Nguyệt đến phỏng vấn, tôi biết cô ấy từng làmviệc ở Quan Toàn.” Vạn Đại Phú kiêu ngạo nói.

“Anh không phải vì tôi từng làm việc ở Quan Toàn, nên mới nhận Lam Nguyệt chứ?”

“Đúng vậy! Ai bảo cậu là học đệ của tôi, hơn nữa người đến phỏng vấn nhiềunhư vậy, tôi lại không hiểu về kế toán, đâu có biết năng lực ai tốt,năng lực ai không tốt, tôi nghĩ làm việc ở Quan Toàn thì chắc sẽ khôngthể kém được, nên nhận cô ấy. Quả nhiên lúc trước tôi không chọn saingười, cô ấy thật sự làm việc rất tốt.”

Không nghĩ tớiLam Nguyệt vì có quan hệ với anh nên mới có thể vào làm ở Đạt Văn, càngkhông nghĩ tới anh sau khi vào Đạt Văn, mới có cơ hội một lần nữa quenbiết Lam Nguyệt, duyên phận này thật đúng là kỳ diệu.

“Thừa Kiệt, cậu nói con của tiểu mỹ nữ rất giống cậu?”

Mạnh Thừa Kiệt gật đầu, mày rậm hơi nhíu lại. “Anh đã từng thấy con của Lam Nguyệt chưa?”

“Chưa, căn bản không có cơ hội, Lam Nguyệt không để việc tư dính vào việccông, chồng cô ấy cũng chưa từng tới công ty tìm cô ấy.”

“Con Lam Nguyệt tên là Chu Hoài Kiệt, chữ Kiệt giống như tên tôi.” Anh lại uống một ngụm rượu.

“Hoài Kiệt? Hoài niệm Mạnh Thừa Kiệt sao? Thú vị đây.”

“Đại Phú, anh cảm thấy có khả năng….” Mạnh Thừa Kiệt nhẹ nhàng lắc lắc lyrượu, ánh đèn mờ nhạt khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm mê người.

“Cậu muốn nói gì? Nói con Lam Nguyệt có thể là con cậu?” Việc này thật đángxem, tiểu mỹ nữ và Mạnh Thừa Kiệt, Vạn Đại Phú càng lúc càng phấn khởi.

“Tôi không biết, chuyện này rõ ràng là không thể, cho dù tôi và Lam Nguyệttừng là đồng nghiệp ở Quan Toàn, nhưng tôi không có ấn tượng về cô ấy,tôi hẳn phải không biết cô ấy mới đúng.”

“Cậu xác định không hề say rượu loạn tính? Có thể nào là hậu quả sau một đêm sở lưu không?”

“Cho dù là một đêm, tôi cũng sẽ sử dụng tốt các biện pháp an toàn, huống hồtôi như vậy, đối với tình cảm luôn chung thủy, không hề tùy tiện ănbậy….. Đợi chút….” Anh như nhớ ra cái gì, cầm ly rượu rung rung rồi đặtxuống, chẳng lẽ đêm bốn năm trước là Lam Nguyệt sao? “Chỉ có duy nhấtmột lần, bởi vì rượu mà phát hỏa….”

Thời gian ăn khớp,địa điểm ăn khớp, ngay cả bối cảnh cũng ăn khớp, lớp sương mù trong lòng Mạnh Thừa Kiệt như tan ra, khó trách khi anh mới đến Đạt Văn, đã có cảm giác quen thuộc với cô…

Nước mắt cô khiến anh đau lòng, cô tươi cười làm tim anh như nhảy lên, chẳng lẽ bởi vì đêm hôm đó quan hệ sao?

Chính là khi ở Quan Toàn anh không nhớ cô, nhưng cô có đến tiệc chia tay của anh sao?

“Sao vậy? Sao cậu không nói tiếp? Cậu nhớ ra cái gì à?”

“Tôi không biết.” Mạnh Thừa Kiệt vẻ mặt mờ mịt.

Anh cần có chút ánh sáng để soi sáng tâm trạng hỗn loạn này, anh muốn biếtVạn Đại Phú nghĩ gì về những chuyện này, nên anh đem chuyện hôm nay tiện đường đưa Lam Nguyệt về nhà, thấy con Lam Nguyệt nói chuyện, trong đócũng có cả phản ứng của Chu Tề Vĩ, Đỗ Mạn Ny và Lam Tinh khi nhìn thấyanh.

Quan trọng nhất là Tiểu Kiệt gọi anh là ba ba….

Tiếng nói non nớt, gương mặt đáng yêu, làm cho anh nghĩ anh thật sự là ba ba của Tiểu Kiệt.

Tiểu Kiệt thật sự là do đêm đó sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv