Sơn lên phòng Phong, đẩy cửa bước vào thấy Phong vẫn đứng thẫn thờ bên cửa sổ. Sơn hắng giọng, Phong quay lại hỏi:
\- Cậu vẫn chưa về sao?
\- Chưa, cũng muốn về nhưng sợ có người nào đó mời đi uống rượu nên ở lại chờ.
\- Hôm nay tôi nhiều việc, cậu về trước đi.
Phong đuổi, Sơn vẫn ì ra khua chân múa tay nói:
\-Cậu đã thích người ta thì phải nói rõ, cứ ậm ờ rồi cả hai cũng khổ.
\- Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi không phá hoại hạnh phúc của cô ấy để kéo cô ấy về bên tôi. Cậu nhìn xem, tôi và người đàn ông kia ai sẽ mang tương lai tốt hơn cho cô ấy, nhưng cô ấy chọn ở bên người mình yêu dù là khổ cực. Điều này làm tôi càng trân trọng cô ấy.
Sơn gật gật cái đầu:
\-Cậu nói cũng phải ở trong trường hợp là người kia yêu cô ấy. Nhưng giữa họ không có gì cả.
Phong chỉ tay vào mặt Sơn rồi lại chỉ ra cửa, chỉ xuống dưới tầng, tâm trạng anh lúc này là một mớ hỗn độn:
\-Cậu…lúc nãy…cậu…trước mặt người khác mà hai người ấy họ tình tứ bên nhau cô ấy còn nói đó là người yêu cô ấy. Thôi cậu đừng nói nữa, chuyện của tôi, tôi tự biết phải làm gì.
Sơn thấy mình sôi máu, sao lại tồn tại một người đầy kinh nghiệm trên thương trường, mà lại khờ hơn thằng khờ trong tình trường thế này.
\-Cậu vì yêu mà mờ mắt rồi đấy. Ba cái vờ vịt yêu đương ấy sao qua nổi mắt tôi. Cậu không tin tôi thì tùy, ở đây mà ôm nỗi đau một mình.
Ném câu nói vào mặt Phong song Sơn đi về luôn. Nói không nghe, tự chịu lấy, nghĩ mà thấy bực cho cậu bạn mình.
Ra khỏi công ty được một trạm xe buýt, Linh Đan bảo Hùng dừng lại, cô muốn sang chỗ Phương chơi. Trước đây, Linh Đan cũng nhiều người trồng cây si lắm. Cô thấy quá phiền hà, về kể chuyện với cả xóm. Chị Lan và Xuân ( vợ Hùng) bày cho cách này, mà Hùng là người ít tuổi nhất xóm, anh đi xe ôm cũng tiện. Có thể người khác nghĩ rằng Xuân vợ anh dễ tính để chồng làm người yêu của cô gái cùng xóm trọ nhưng mấy chị em họ coi nhau như chị em ruột. Khi vợ Hùng về quê chuẩn bị sinh con, Linh Đan còn trêu “ chị về là ở đây em cướp luôn anh Hùng”, Xuân cũng không kém trả lời “ cô chăm sóc anh lúc chị vắng nhà, phải cảm ơn ấy chứ”. Ở với nhau lâu nên quá hiểu tính cách của nhau, tin tưởng nhau không lý do.
Hùng dừng xe lại hỏi Linh Đan:
\-Em ổn chứ?
Cô mỉm cười nén nỗi buồn vào lòng:
\-Em không sao, anh cứ về đi.
\- Ừ, đi cẩn thận.
Hùng biết cô đang rất buồn, lần này không giống mọi lần. Những lần trước, có đối tượng là cô về kể hết với cả xóm, rồi mọi người lên kế hoạch, còn bảo cô lúc Hùng đón làm thế nào cho người ta nhìn vào sẽ tin. Còn lần này, cô không nói với ai, cô bảo Hùng đừng kể với mọi người, có lẽ cô đã yêu ai rồi. Hùng coi cô như em gái, nhìn thấy cô thế này cũng không cam lòng, chắc là cô có nỗi khổ riêng.
Linh Đan sang nhà Phương, qua chợ mùa đồ về nấu cơm. Phương thì ngại nấu ăn, ngược lại Linh Đan lại rất thích chế biến những thứ tỉ mỉ. Ngồi nhặt rau cho bạn Phương làu nhàu:
\-Đã bảo ra quán ăn cho nhanh, nấu nướng cách rách quá.
Linh Đan trả lời: - Chê cơm tớ nấu rồi sao.
Phương bào chữa: - Ấy, ấy không, bạn tớ nấu lúc nào cũng ngon nhất, nhưng mà vẫn là không muốn nhìn cậu vất vả.
Linh Đan chẳng nói chẳng rằng cứ buồn thiu thiu. Phương thao thao bất tuyệt một hồi mà bạn không nói gì, biết bạn có tâm sự Phương lại nhẹ nhàng ôm Linh Đan và bảo:
\- Đôi lúc nước mắt trở nên đáng quý hơn cả một nụ cười. Nụ cười có thể tặng cho bất cứ ai, nhưng nước mắt thì chỉ dành cho những người mà cậu không muốn để mất. Muốn khóc, khóc thật to đi, ngày mai sẽ tươi đẹp hơn.
Linh Đan ngục đầu vào vai bạn, những giọt lệ bị kìm nén bấy lâu cứ thế trào ra. Người ta thường nói nước mắt: “1% là nước, 99% là nỗi đau”. Có va vấp đau thương mới thấy, đường đời dài rộng quá nên người ta rất dễ lạc nhau, cuộc sống bon chen quá nên người ta thường hay ích kỷ và vì quá yêu thương nên chọn cách rời xa để tốt hơn cho người ấy. Giá như trong tình yêu, chỉ cho đi và nhận lại bằng trái tim, thì cuộc đời này, dễ gì buông xuôi?
Ăn xong Phương chở Linh Đan đi chơi, đó một cách để giúp bạn mình giải tỏa tâm trạng tốt nhất. Hà Nội về đêm nồng nàn hoa sữa. Không rực rỡ như phượng vĩ, bằng lăng,… hoa sữa mang một dấu ấn riêng, nhẹ nhàng nở khi thủ đô chuyển mình sang thu. Mỗi mùa hoa sữa về, Hà Nội dường như lãng mạn hơn, nhẹ nhàng đi vào lòng người hơn. Hoa sữa nở rộ làm bầu trời mang màu trắng tinh khôi cùng hương thơm nồng nàn. Càng về đêm mùi hoa càng đậm, hai cô có chung một sở thích là được cùng nhau lang thang trên những con phố để hít hà hương hoa trong gió. Chờ đợi mùi hoa sữa và cái cảm giác mà nó mang lại cũng đủ làm người ta thấy nhẹ nhõm, thư thái. Đắm mình trong cái khoảnh khắc này, Phương ngân nga câu thơ:
\- “Thu về đón gió heo may.
Hương thơm hoa sữa thoảng bay phố phường”.
Linh Đan ngồi sau bạn cười giòn:
\-Hôm nay lại thơ thẩn cơ.
\- Hà Nội vào thu lại làm con người ta muốn được yêu thương nhiều hơn. Tự dưng lại nhớ những buổi chiều se lạnh, hai đứa mình dạo quanh Hồ Tây, ăn vặt 1 vài món khoái khẩu ở những ngóc ngách nhỏ của Hà Nội như khoai lắc, hoa quả dầm, xong lại mem lụi Huế. Trên đường về còn hít hà mùi hoa sữa. Đối với tớ thu Hà Nội bình yên đến lạ thường. Lâu lắm rồi mới lại lang thang thế này nhỉ?
\-Ừ! Có tia được anh nào rồi à mà lại muốn yêu thương rồi.
Phương lắc đầu:
\-Làm gì có anh nào. Tớ cứ muốn bên cậu thế này mãi. Thấy mấy nàng thất tình tôi cũng sợ.
Linh Đan gật đầu:
\-Nhớ nhé.
Phương giơ một tay ra đằng sau:
\-Ngoắc tay nào.
Linh Đan đánh vào lưng bạn:
\-Đi cẩn thận đi, lại ngã bây giờ.
Đi chán Phương rủ Linh Đan vào một quán cà phê khá yên tĩnh. Hai cô đi vào, chọn một chỗ ngồi ưng ý và gọi đồ uống. Quán không mấy đông khách nhưng nhân viên của quán có vẻ rất bận rộn. Họ trang trí một cái bàn ở giữa quán có một lãng hoa hồng đỏ hình trái tim. Những quả bóng bay cũng hình trái tim buộc thành chùm rất bắt mắt được xếp từ cửa quán đến cái bàn để giỏ hoa hồng ấy.