Phong nhìn Sơn, Sơn nhìn vẻ mặt Phong bật cười lên khanh khách, bước ra khỏi phòng:
\- Đánh đồn có địch mới vui. Thử đi.
Kim Ngọc ngồi một mình trong phòng buồn bã. Ba cô khuyên cô buông bỏ. Cô đồng ý cho ông vừa lòng. Thật tâm, cô không đành, cô đã dành tình yêu cho Phong quá sâu đậm, bảo bỏ sao có thể bỏ được.
Có tiếng gõ cửa, Kim Ngọc nhìn ra thì Thu Mai bước vào liền hỏi luôn:
\- Thế nào rồi chị ơi?
Ngọc mệt mỏi trả lời: - Anh Phong không sao rồi, cũng không ai nói gì đến vụ tai nạn.
\- Sao chị vẫn buồn thế?
\- Hôm qua bố chị ra mặt chuyện chị với anh Phong nhưng anh ấy dứt khoát từ chối. Anh bảo đã có người mình thương trong lòng.
Thu Mai khẳng định: - Chắc không phải con Đan đâu chị ạ.
Ngọc ngạc nhiên hỏi: - Sao em biết.
Thu Mai kể: - Sáng qua anh Phong cười với con Đan, đồn ầm cả công ty. Đến chiều, người yêu nó tới đón luôn. À mà người yêu nó làm Grab chị à.
Ngọc gật đầu: -Vậy là ai nhỉ?
\-Là ai không quan trọng, quan trọng là chị có muốn giữ anh ấy bên mình không?
\- Trong lòng chị chỉ có mình anh ấy.
\- Vậy cái cách em bày chị lần trước chị làm chưa?
Kim Ngọc lắc đầu: - Chị chưa dám thử.
\-Đàn ông khi đã dính vào chuyện ấy rồi thì sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay mình chị ạ.
Được Thu Mai mách nước. Kim Ngọc có quyết tâm hơn, nếu không hành động thì người đàn ông ấy mãi không thuộc về mình.
Linh Đan như người mất hồn cả ngày, làm việc không đâu vào đâu. Trong đầu bao nhiêu câu hỏi về anh cứ xoay tròn không lời giải đáp. Cô thấy bản thân mình thật ngốc nghếch. Rõ ràng thích anh, nhưng lại đẩy anh ra xa. Giống như là cô sợ nếu chạm vào anh, anh sẽ tan biến như bọt biển. Hay là cô đang sợ rằng, bản thân sẽ không cách nào chấp nhận được nếu một ngày anh không còn ở bên cạnh cô. Anh ghét cô, anh hận cô, cô cũng chấp nhận. Con đường này là do cô chọn, cô phải ngẩng cao đầu, cười thật tươi để bước tiếp.
Đúng giờ tan làm, Hùng đứng chờ Linh Đan ở cổng. Cô cố ý về muộn hơn mười lăm phút để tránh gặp quá nhiều người. Vẫn bài như trước phòng có người thấy. Cô tươi cười với Hùng, Hùng lấy mũ đội cho cô. Nhìn từ xa họ như đôi chim non ríu rít. Sơn từ trong phòng bảo vệ bước ra:
\- Linh Đan, em về à.
Linh quay lại theo tiếng gọi:
\-Anh Sơn, em về đây.
Sơn chỉ vào Hùng:
\-Đây là....
Linh Đan cười tủm nói, tay cô ôm lấy cánh tay Hùng.
\- Là bạn trai em ạ.
Hùng bối rối gật đầu theo cô:
\- Tôi là Hùng, bạn Linh Đan.
Sơn chìa tay ra bắt tay Hùng:
\- Tôi là Sơn, đồng nghiệp với "em Đan".
Tiếng " em Đan" Sơn nói ngọt lịm và rất có ý. Hùng vô tư chìa tay ra bắt tay Sơn:
\- Rất vui được làm quen với anh.
Sơn vờ đánh mắt đưa tình với Linh Đan:
\- Sáng mai đến sớm lên ngay phòng anh nhé. Anh cần bàn bạc vớ em một số chuyện. Giờ anh mới đi việc về định bảo em luôn nhưng em đi cùng bạn trai thì sáng mai vậy.
Giọng Sơn nói khác hẳn mọi ngày, Linh Đan khẽ gật đầu. Hùng lại nghĩ là Linh Đan bận thật liền chen vào:
\- Không sao, hai người cứ làm việc đi, tôi chờ dưới này được.
Linh Đan vội xua đi:
\- Thôi mai nhé anh Sơn, em về còn có việc đã.
Sơn gật đầu đồng ý. Linh Đan và Hùng tạm biệt Sơn ra về.
Sơn nhìn theo bóng hai người, khẽ cười tủm. Người không biết đến tình yêu như lão đại nhà anh mới bị qua mặt. Còn anh kinh nghiệm tình trường dạn dày sương gió, làm sao qua được mắt anh.
Phong đứng trên phòng làm việc tầng 15 nhìn xuống. Bóng người nhỏ xíu nhưng vẫn đủ nhìn ra cô lên xe vòng tay qua eo người đàn ông kia hòa theo dòng người. Cuộc sống đơn giản là ở bên người mình yêu đối với anh sa xỉ quá. Tim anh nhói đau, lần đầu biết đau vì một người con gái.