Cắm một chốc lát, Diệp Hâm cuối cùng cũng thoải mái, lúc này phim cũng mới chiếu được một nửa, bọn họ còn nhiều thời gian.
Vì thế Diệp Hâm buông eo Phó Nhụy ra, từ vạt áo chui vào trong, bởi bỏ áo ngực, ôm lấy hai luồng mềm mại.
Dáng người Phó Nhụy rất tốt, ngực lớn eo nhỏ chân dài, trước khi hai người làm tới bước cuối cùng, Diệp Hâm sẽ chăm sóc nơi này thật tốt.
Bản thân Phó Nhụy phát dục không tồi, ăn dinh dưỡng tốt, hơn nữa được Diệp Hâm cần cù mát xa mới to lớn như bây giờ.
“Ngực của Nhụy Nhụy có phải được anh xoa lớn không?” Đôi tay Diệp Hâm nằm ở ngực cô, trầm thấp hỏi bên tai.
“Phải, mau, xoa núm vú, ngứa quá!”
Tuy rằng ban đầu còn lo bị người ta nhìn thấy, nhưng nếu đã làm thì phải làm cho thoải mái!
Phó Nhụy là một người chưa bao giờ để mình chịu thiệt, muốn thoải mái thế nào đều sẽ hào phóng yêu cầu Diệp Hâm.
“Nhụy Nhụy dâm đãng.” Diệp Hâm thấp giọng cười, đôi tay nhéo đầu vú một cái.
“Đau!” Phó Nhụy quay đầu hờn dỗi nói.
Ánh sáng bộ phim chiếu vào mắt cô như trời sao lấp lánh khiến Diệp Hâm bị mê hoặc, hôn nhẹ lên đôi mắt cô.
Diệp Hâm xoa xoa núm vú Phó Nhụy, trấn an Phó Nhụy đang nũng nịu.
Một bàn tay nhấc váy cô lên, đẩy môi âm hộ tìm được tiểu đậu đậu đã bị giấu đi, nhẹ nhàng véo một cái, tiếng kêu rên rỉ của Phó Nhụy lập tức bật ra.
“Đồ xấu xa!” Phó Nhụy ngã vào lòng anh mắng.
“Xấu thế nào?”
“Anh xấu nhất, chỉ biết bắt nạt em!”
“Anh bắt nạt em thế nào? Niết núm vú hay véo âm đế?”
Diệp Hâm vừa nói vừa động thủ, một bàn tay niết núm vú, một tay véo âm đế, côn thịt còn không quên ra vào khiến cho Phó Nhụy không thể nói nên lời.
Một lát sau, Diệp Hâm gắt gao hôn lấy Phó Nhụy, động tác dưới thân nhanh hơn, nuốt lấy toàn bộ tiếng rên rỉ của cô.
Bởi vì ở rạp chiếu phim, Diệp Hâm cũng không dám làm lâu, sau khi để cho Phó Nhụy đạt tới cao trào cũng bắn ra.
Âm thanh bạch bạch ở nơi giao hợp cũng bị tiếng phim che mất, đến tiếng rên rỉ của Phó Nhụy cũng không phát ra.
Người xung quanh nghiêm túc xem phim cũng không ai phát hiện ra bọn họ ở đây làm chuyện xấu.
Sau khi bắn ra, Diệp Hâm nhanh chóng thu thập cho hai người, móc quần lót vừa cởi của cô ở trong túi ra mặc vào giúp cô.
Anh duỗi tay vào trong vạt áo, cài lại quai áo ngực giúp cô, còn thuần thục khẩy khẩy nhũ hoa hai cái, điều chỉnh lại áo ngực tử tế rồi kéo áo sửa sang cho cô.
Sau khi thu thập cho Phó Nhụy xong, Diệp Hâm tùy tiện sửa sang bản thân, Phó Nhụy dựa vào ghế, căn bản không biết phim đã chiếu tới đâu.
Cuối cùng, chờ người xung quanh đi hết, Diệp Hâm mới ôm Phó Nhụy ra ngoài.
Phó Nhụy nghỉ ngơi trong chốc lát đã tỉnh táo lại, vừa ra khỏi rạp đã nhéo tai anh.
“Bắt nạt em? Diệp Hâm, bây giờ anh còn dám bắt nạt em?”
“Nhụy Nhụy, chỉ là anh quá yêu em, đừng tức giận được không?”
Bình thường ở bên ngoài Diệp Hâm khá cường thế, nhưng trước mặt Phó Nhụy đều là nói một không dám nói hai.
Cũng không sợ bị nhéo tai trước mặt mọi người, Diệp Hâm cũng không tức giận, chỉ một lòng muốn dỗ dành cô.
“Em còn không biết phim kể về gì nữa!” Phó Nhụy tức giận.
“Không sao, chúng ta xem thêm lần nữa là được rồi.”
“Hừ, không bao giờ đi xem phim của nam thần với anh nữa, về sau em sẽ rủ Hạ Hạ đi cùng!”
Phó Nhụy bỏ lại Diệp Hâm phía sau chạy đi trước, Diệp Hâm đuổi theo dỗ dành nhưng cô vẫn không để ý.