Đm! Đây là những lời gì vậy!!!
Lộ Nhâm mặt đỏ bừng.
Cũng giống như cậu, ông Ân ngồi ngây hai giây, khuôn mặt già nua dưới chòm râu trắng bỗng đỏ bừng!
"Thứ đáng xấu hổ," ông đột ngột đứng lên, chống gậy lao tới, "Làm sao có thể hoang đường như vậy, còn nói lời không biết xấu hổ!! Lão già này dạy ngươi như vậy sao!" Cây gậy chưa đánh xuống, đã bị chặn lại bởi Quản gia Trương.
Lộ Nhâm vô thức đứng ở trước mặt Ân Bắc Lâm, sắc mặt càng nóng lên, "Không, chú... Ờm, anh ấy không có ý như vậy..."
Thủ phạm nhìn cậu, nhướng mày, tỏ vẻ muốn nói.
Nhìn vẻ mặt của anh, Lộ Nhâm biết đại khái là "Làm sao cậu biết tôi không phải", không chút nghĩ ngợi liền vội vàng nói: "Anh, đừng nói nữa!"
Ân Bắc Lâm bình thản nhún vai.
Hai bên hỗn loạn, ông cụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ông bình tĩnh hiển nhiên không muốn nói lời nào với Ân Bắc Lâm, tức giận đi ra cửa.
Quản gia Trương tiến đến, cười với Lộ Nhâm, "Đã vậy, nhờ cậu Tiểu Lộ đưa cậu chủ của chúng tôi đến dự tiệc mừng thọ của ông chủ."
Lộ Nhâm sửng sốt một chút, sau đó mới lắp bắp nói: "Được, được."
...Nhưng, điều này có hơi sai?
Không phải nên nói với Ân Bắc Lâm đưa cậu đi dự tiệc mừng thọ sao.
Lộ Nhâm vẫn còn hơi hoang mang, nhưng quản gia Trương đã cùng ông Ân đi ra ngoài rồi.
Lúc hai người bước ra khỏi cửa, Lộ Nhâm đứng ở bên cửa, do dự một chút, mới cất tiếng gọi: "Cai đó, chú Ân..."
Ông Ân khựng lại, đứng ở cửa thang máy trầm mặt nhìn sang, giọng nói đanh thép, "Cái gì!"
Lộ Nhâm bỗng nhiên nuốt nước bọt.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu vẫn thành khẩn đề nghị: "Chú à, bình chọn đó là giả, chú không nên tiếp tục chọn nữa…"
Đến cửa thang máy, tay chống nạng của ông Ân chợt cứng đờ.
Quản gia Trương bình tĩnh che miệng cười thầm.
"Số tiền này thiệt quá," Lộ Nhâm yếu ớt nói, "Nếu chú thích, cháu sẽ mở cho chú cái Weibo chứng…"
Còn chưa nói xong, ông Ân đã đứng trước thang máy hét lớn.
"Đủ rồi!"
"Chỉ là một trò tiêu khiển nhàm chán mà thôi. Cậu thật sự cho rằng lão già này biết ít không bằng, còn không phải ông Trương thích xem à!"
Quản gia Trương, "..."
"Đinh đoong", thang máy đến.
"Tôi không có hứng thú với những chuyện này, đừng nói gì nữa!" Ông Ân nhìn Lộ Nhâm cảnh cáo, chống nạng, mặt đỏ bừng quát lớn, "Đi!"
Quản gia Trương lễ độ gật đầu, "Cậu chủ, cậu Tiểu Lộ, lần sau gặp lại."
Ân Bắc Lâm khẽ cười, "Chú Trương, đi thong thả."
Lộ Nhâm cũng vội vàng nói: "Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại."
"Trương Quyền!"
Ông Ân hét lên từ trong thang máy, Quản gia Trương cười xin lỗi với họ rồi nhanh chóng đi theo.
Trên đường xuống tầng đến nhà để xe.
Mặt ông Ân sa sầm, chiếc nạng dậm mạnh xuống đất.
"Nhìn xem ông đã làm cái gì," Âm Hành tối sầm mặt lại, râu ria cong lên, "Trịnh An, ông bảo tôi phải nói với ông ta thế nào đây?"
Quản gia Trương bình tĩnh nói, "Vậy thì đừng nói, ông chủ."
Ông Ân trợn tròn mắt, "Ý của ông là gì?"
Quản gia Trương thở dài, "Ông chủ, hôm nay ông cũng thấy rồi, bây giờ quan hệ giữa cậu chủ và cậu Lộ rất tốt, là lúc đang tình đầu ý hợp."
Ông khựng lại, "Chuyện của cô Trịnh, ông nhắc đến có ích gì?"
"Hơn nữa, vốn dĩ chuyện của ông Trịnh, cậu chủ đã không vui, cho dù có Trịnh vừa ý cậu chủ, nhưng cậu chủ lại càng không muốn thuân theo, chẳng phải biến tốt thành xấu sao?"
Ông Ân hừ một tiếng, "Không thuận theo thì thôi, yêu con gái còn hơn yêu tên họ Lộ kia!"
"Ông chủ," Quản gia Trương cười nhẹ, "Nếu như cậu Tiểu Lộ không tốt thì sao ông còn chờ xem trực tiếp của cậu ấy chứ."
"Ông đây chỉ x chương trình, ai xem trực tiếp của cậu ta." Ân Hành chế nhạo.
Ông vốn muốn nói, Lộ Nhâm ở nhà còn không có mặc quần, vô cùng hoang đàng!
Nhưng chỉ nghĩ đến thôi, cảnh tượng thằng nghịch tử ôm người ta không rời vừa rồi đột nhiên hiện lên trước mắt.
Ân Hành, "..."
Nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Lộ Nhâm, và dáng vẻ phóng đãng của đứa con trai...
Ông Ân súyt thì không thở ra hơi, chỉ đành mắng mỏ, "Ông nhìn bộ dạng hai đứa nó hôm nay đi, hai người quanh quýt cả ngày, còn ra thể thống gì? Suýt chút nữa làm mất mặt lão nhân gia rồi, hay ho lắm đấy!
"Có gì mất mặt chứ. " Quản gia Trương cười, "Bây giờ ông chủ không biết đó chứ ngày nay khác xưa rồi, đàn ông với đàn ông cũng chẳng phải chuyện lạ."
Ông Ân hừ hừ, "Người khác không lạ nhưng nhà họ Ân chúng ta—— "
"Ông chủ." Quản gia Trương nghiêm nghị nói, "Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu chủ cũng rất vui vẻ, sao ông lại phản đối mặt cậu?"
Ân Hành im lặng hai giây.
Thấy ông chủ im lặng, quản gia Trương lại thấp giọng nói: "Cậu chủ còn đang nhớ chuyện xưa, ông đừng phản nạt cậu nữa."
Ông Ân tức giận nói: "Cái gì mà tôi nạt nó? Là nó nạt tôi? Liên quan gì đến tôi?"
Quản gia Trương bình tĩnh nói, "Rõ ràng ông chủ không phải không thích cậu Tiểu Lộ, hiếm lắm cậu chủ mới về nhà, cơ hội hoà giải tốt thế này, ông phải nắm chắc."
Ông Ân nhìn ông với ánh mắt nghi hoặc, "Sao ông lại luôn nói đỡ tên họ Lộ kia thế."
Quản gia Trương vô tội nói, "Ông chủ minh xét, tôi chỉ mong cậu sớm về nhà thôi, việc này là tự nhiên — sao lại là nói đỡ cậu Tiểu Lộ chứ?"
"Về nhà?" Ông Ân im lặng hai giây rồi khịt mũi, "Tôi thấy ông ngông cuồng quen rồi…"
"Cậu chủ quen ngông cuồng rồi, không lẽ chúng ta bắt đầu ra tay với cậu Tiểu Lộ sao?"
Quản gia Trương ấm giọng nói, "Ông nhượng bộ một bước, đừng nhắc đến cô Trịnh, sau đó nói chuyện nhiều hơn với cậu Tiểu Lộ, cậu ấy có vẻ rất tốt tính, sẽ nói chuyện với cậu chủ một lần nữa, sau đó cậu chủ lại không về sao."
"Với lại dù sao bây giờ cậu Tiểu Lộ và cậu chủ cũng đang nồng thắm, ông nhắc đến cô Trịnh trước mặt cậu Tiểu Lộ… Khác nào đẩy người ta ra ngoài?"
"Trước tiên cứ để cậu chủ đến tiệc mừng thọ, chuyện khác tính sau, ông nghĩ những gì tôi nói có đúng không?"
Ân Hành im lặng hai giây, bàn tay già nua xoa đầu cây gậy hai lần, cuối cùng, gật đầu như thể thỏa hiệp.
Quản gia Trương ngập ngừng nói: "Vậy tôi thêm cậu Tiểu Lộ vào danh sách?"
Ông Ân ậm ừ cho qua, đồng ý.
Quản gia Trương thở dài, nhưng giây sau, đã nhận ra điều gì.
"Chờ đã."
"…" Quản gia Trương dừng lại, "…Có chuyện gì vậy, ông chủ?"
Ông Ân quay đầu lại, râu cong lên tò mò, "Xác thực mà Lộ Nhâm nói là gì vậy?"
Quảngia Trương, "...Ờm, chắc là Weibo xác thực."
"Weibo xác thực là cái gì?" Ông Ân hỏi, "Có phải là giống cái đặc quyền bình luận kia không? Với ánh sáng vàng?"
Quản gia Trương vừa định giải thích, lúc này, có một tiếng đinh đoong vang lên, cửa mở.
"Dù sao đi nữa thì làm cho tôi!"
Vừa mở cửa, vẻ mặt ông Ân đột nhiên trở nên trầm xuống, sốt ruột xua tay.
Ông ngạo nghễ bước ra khỏi thang máy, với bộ râu vểnh lên, "Cứ nói là ông muốn, hiểu không?"
Quản gia Trương, "…Vâng."
…
Bên kia.
Lộ Nhâm nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, ngại ngùng xua tay.
Xem ra làm quản gia ở nơi nào trên thế giới này cũng không dễ dàng - ông cụ là Hứa Thanh Thanh 65-700 sao?
Cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, Lộ Nhâm mới thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại.
Vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Ân Bắc Lâm.
Thấy vậy, Lộ Nhâm nuốt nước miếng, lương tâm cắn rứt, "Anh, có chuyện gì vậy anh?"
…Đm, muốn hỏi về cái quần của cậu sao?
Ân Bắc Lâm khoanh tay, nhướng mày nhìn cậu, "Trốn lâu như vậy, sao không trốn đến khi ông ấy nói xong."
Lộ Nhâm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh hỏi cái này.
"Dù sao thì em cũng phải đi ra, ông cụ cứ luôn cho rằng em giận anh," Lộ Nhâm giải thích, "Nhiều hiểu lầm không hay đâu."
Ân Bắc Lâm bật cười khi nghe điều này.
Anh cười như thế này, đôi mắt phượng cong cong thành một vòng cung rõ ràng.
Lộ Nhâm sững sờ một lúc, tim đập nhanh hai giây.
Cậu chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo, mặt đột nhiên bị véo.
"Đồ ngốc."
Da thịt trên má phồng lên, Lộ Nhâm ngẩn ra nhìn người đối diện, "…Hả?"
Ân Bắc Lâm nghịch ngợm da thịt mềm mại trên mặt Lộ Nhâm, khóe môi nhếch lên, nói: "Không mặc quần ở nhà đợi tôi, để cho ông ấy nhìn thấy, không phải còn hiểu lầm nhiều hơn sao?"
Lộ Nhâm, "..."
Làm sao lại đề tài này, Lộ Nhâm đột nhiên đỏ mặt, "…Ai nói em ở nhà không mặc quần đợi anh?"
"Không đợi tôi sao?"
Ân Bắc Lâm liếc mắt, siết chặt tay, thỏa mãn nhìn Lộ Nhâm nhe răng, Ân Bắc Lâm thả lỏng tay.
"Còn gì nữa?" Ân Bắc Lâm thờ ơ hỏi.
Lộ Nhâm lắp bắp kiếm cớ, "Em chỉ muốn xem, xem chiếc áo này có vừa không, sau đó ông cụ đến..."
Ân Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu, "Vừa để làm gì."
"Nếu vừa, "Lộ Nhâm nghẹn ngào, hai mắt hoảng loạn, "Lần sau em sẽ đem đi chụp hình..."
Ân Bắc Lâm hơi nheo mắt, lười biếng nói: " Ồ? Vậy vừa không?"
Lộ Nhâm khịt mũi, "Hơi rộng… Em đi thay đồ!"
Cậu đáp một tiếng, đang định vòng qua nam chính thì cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.
"Chờ đã."
Ân Bắc Lâm chậm rãi nói, "Cái này hơi rộng, không phải còn có cái khác sao?"
Lộ Nhâm sững sờ một lát, "…Hả?"
Ân Bắc Lâm liếc cậu một cái, nhẹ giọng nói. "Nếu đã mặc để đi quay, không thêm mấy cái nữa sao mà được?"
Lộ Nhâm, "…?"
…
Đèn sáng trưng.
Lộ Nhâm rầu rĩ nắm áo trên người.
- Đây là cái thứ mười.
Ngoài chiếc màu trắng lúc đầu, cậu còn thử sang màu đen, xanh nước biển, tím đậm cổ đứng, cổ chữ v, cổ cao, kiểu gì cũng có, cởi ra mặc vào cởi ra, nó chỉ là nhớ để đưa như đang chơi Ngôi Sao Thời Trang.
Lộ Nhâm buồn bực nghĩ, nếu đã biết vậy, cậu đã không nói ra cái cớ đó.
Rõ ràng người này chỉ mặc đồ đơn sắc, ai biết trong tủ còn có rất nhiều màu khác, đặc biệt chiếc này trên người thực ra là màu hồng đào.
Mua màu này về giấu không mặc, người này bí ẩn lắm!
Lộ Nhâm đang than thở trong lòng, người đàn ông bên kia uể oải nâng cằm lên, "Sao cậu không nhúc nhích?"
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm thành thật xoay người đi tới trước mặt Ân Bắc Lâm.
"Ừm, cái này cũng được." Ân Bắc Lâm xoa cằm, suy nghĩ hai giây rồi gật đầu, "Mặc cái này đi."
Lộ Nhâm mở to mắt, "Hả? Nhưng cái này là màu hồng."
“Sao vậy?" Ân Bắc Lâm nhún vai, "Vừa lắm."
Vừa cái đầu anh, vừa với anh, sao anh không tự mặc đi!
Lộ Nhâm giật giật khóe miệng, "Màu này sáng quá..."
"Vậy sao?" Ân Bắc Lâm nhìn cậu hai giây rồi cười, "Nếu không vừa thì cởi ra.”
“Được được được!” Lộ Nhâm bị Ân Bắc Lâm nhìn một hồi, nghe đến nửa câu sau liền thở phào nhẹ nhõm, "Vậy em đi tắm–”
Từ "tắm" nghẹn lại trong cổ họng.
"…" Lộ Nhâm đỏ mặt, "Anh, anh làm gì vậy…"
Ân Bắc Lâm uể oải nói, "Không phải cậu nói đi tắm sao?"
Lộ Nhâm nhìn Ân Bắc Lâm vươn tay lên nút áo của cậu, trong lòng gào thét, tôi có ý định đi tắm, nhưng tôi không nhờ anh cởi quần áo...!
Cậu vừa muốn đưa tay ra chặn lại, nhưng lúc này, trong đầu chợt hiện lên hai chữ.
...Dụ địch.
Không hiểu sao, lông mi của Lộ Nhâm run lên, bàn tay đang giơ lên cũng lặng lẽ thu lại.
…
Ân Bắc Lâm đang đứng rất gần.
Lộ Nhâm có thể dễ dàng ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Ân Bắc Lâm, tựa như cây tùng lành lạnh mùa đông.
Chỉ cần hạ mắt xuống một chút, liền có thể thấy rõ ràng ngón tay thon dài gọn gàng men theo cổ cậu mà đi xuống, cởi từng cái từng cái từng cái một.
...Một cảm giác như bị bóc trần.
Đây có phải là dụ địch?
Lỗ tai Lộ Nhâm nóng lên, muốn khóc không ra nước mắt, cảm thấy thế nào, gần như tự hủy rồi nhỉ?
Ân Bắc Lâm vẫn đang men xuống.
Thật ra, không có hành động nào khác, thậm chí, chỉ bị lộ ra ngoài một chút.
Nhưng không hiểu sao Lộ Nhâm lại có cảm giác xấu hổ khó tả — và cảm giác đó càng lúc càng mạnh khi Ân Bắc Lâm di chuyển tay.
Cảm giác xấu hổ này lên đến cực điểm khi Ân Bắc Lâm xuống bụng dưới!
Lộ Nhâm vô thức nắm lấy tay Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm dừng lại, nghiêng đầu liếc Lộ Nhâm một cái, tự nhiên nói: "Sao vậy?"
"..." Lỗ tai của Lộ Nhâm đỏ bừng, cúi đầu, lắp bắp nói:Em… em tự cởi là được rồi."
Giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm liền nhã nhặn rút tay về, đứng khoanh ngực, nở nụ cười nhẹ, "Được rồi, cậu tự cởi đi."
Lộ Nhâm, "..."
Trước ánh mắt không nghiêm túc của Ân Bắc Lâm nhìn, Lộ Nhâm không biết tại sao, nhưng cảm thấy mặt càng ngày càng nóng,
Lúc trước tắm suối nước nóng còn rất thoải mái, cởi trần vẫn có thể kêu Ân Bắc Lâm xuống chung.
Nhưng bây giờ chỉ là cởi áo trước mặt Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm cảm thấy mình như tổn thọ mười tuổi…
Cmn, nếu biết sớm hơn đã không nói ra cái cớ này.
Quên đi.
Lộ Nhâm hít vào một hơi, lộn xộn cởi lỏng cúc áo, một lát đã cởi hết rồi.
Chiếc áo sơ mi rộng mở trước ngực, khi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang mặc âu phục, áo sơ mi chỉnh tề, khoanh ngực nhìn cậu, trên mặt lộ ra ý cười.
Cảm giác tương phản mạnh mẽ này khiến Lộ Nhâm xấu hổ.
Lộ Nhâm cố gắng tung chiếc áo sơ mi ra một cách tự nhiên.
"Em thay xong rồi! Em đi tắm—"
"!" Lộ Nhâm trợn to mắt.
Ân Bắc Lâm đột nhiên ôm lấy thắt lưng cậu!
Lộ Nhâm giật mình, thân trên vẫn trần như nhộng, vội vàng ôm cổ Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm ôm lấy cậu, cúi đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp kia lại gần, hơi cúi xuống mang theo chút trêu đùa.
Một giây tiếp theo, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai cậu.
"Đã giờ này rồi, tắm chung luôn đi."
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm mặt bỗng nhiên đỏ lên.