Lộ Nhâm cũng không muốn ra.
.... Phương thức xuất hiện lại như thế này, Lộ Nhâm nước mắt chảy ròng ròng, tự mình cũng muốn quỳ xuống lạy một cái!
Nhưng mà nếu còn không ra...
Ông Ân sẽ nói chuyện cậu có người thích trong ekip, để Ân Bắc Lâm một mình bên ngoài chịu giáo huấn, cũng thảm quá đi mất.
... Hơn nữa cũng không phải là mình không có ở đây.
Nghĩ thế, não cậu nóng lên, mở cửa tủ bước ra ngoài.
Nếu như là đang đóng phim, Lộ Nhâm nghĩ, mình chắc chắn sẽ đường đường chính chính bước ra từ trong tủ, nói “hallo” xong, rồi tự tin thêm câu “surprise”!
Đáng tiếc, bây giờ cậu không phải đang đóng phim.
Càng xui xẻo hơn là, lúc đóng phim còn mặc quần, cậu không có.
Một khoảng im lặng ngại ngùng xuất hiện, âm thanh “hallo” của Lộ Nhâm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành “ha”.
Quản gia Trương: “...”.
Ân Bắc Lâm: “...”.
Ông Ân: “...”.
Mẹ nó, thật mất mặt.
Trong ánh mắt của kinh ngạc của mọi người, Lộ Nhâm thật muốn chui thẳng vào khe hở của chiếc thảm dưới đất.
Ngay sau đó, ông Ân dường như mới bừng tỉnh, ánh mắt tròn to chất vấn: “Cậu đến đây từ khi nào hả?”
Lộ Nhâm “hự” một tiếng, nói nhỏ: “Vẫn.. vẫn luôn ở đây...”.
“Vẫn luôn?”
Ông Ân không thể tin được lớn giọng: “Từ khi nào “vẫn luôn”?”
Lộ Nhâm yếu ớt nói: “.... Là từ lúc chú đi vào, mở tivi xem đến...”.
Cậu còn chưa nói hết đã bị âm thanh của ông ngắt ngang.
“Được rồi!”.
Ông Ân đỏ cả mặt, dùng lực chống nạnh: “Nếu cậu đã đến từ lúc đó, sao cậu còn không ra hả?”
Lộ Nhâm lập tức cứng người.
... Không phải là cậu còn chưa kịp mặc quần sao?
Đừng nói ra, đứng lên còn là cả một vấn đề đó...!
Ông Ân hỏi xong liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lộ Nhâm, cũng phát hiện ra vấn đề.
Tên nhóc họ Lộ ngồi xếp bằng có chiếc áo sơ mi mỏng che ở trên, chiếc áo không to, bên cạnh còn lộ ra chút thịt đùi, trắng chói lóa.
Ông cụ ngay tức khắc như bị sấm chớp đánh thẳng vào, tay chống nạng rùng mình dữ dội, dưới ánh trăng trời tối, một người đàn ông đang yên đang lành, thế mà lại không mặc quần!
Ông Ân ngồi ngơ trên ghế sofa như bị sét đánh, Ân Bắc Lâm bên cạnh cũng đã đi qua.
Ông Ân bừng tỉnh, nhất thời mặt đỏ tía tai, vừa muốn mở miệng mắng người đã bị quản gia Trương bên cạnh kéo cánh tay lại.
Ánh mắt của Ân Hành có thể lập tức giết chết người!
Quản gia Trương nói thầm một câu, lắc đầu, khóe môi khẽ run.
...?
Ông Ân nghi ngờ nheo mắt nhìn theo hướng của quản gia Trương.
Tên khốn khiếp nhà mình, vừa nãy còn bày ra bộ dạng lạnh lùng nhìn cái là nổi giận, bây giờ sắc mặt tiêu tan, còn có chút ý cười, ngồi bên cạnh tên họ Lộ, không biết là nói gì.
Sắc mặt tên họ Lộ lạ đỏ thêm mấy tone, hồng bóng bẩy.
Thằng nghịch tử lại cười.
Giữa hai người rõ ràng có sự thân thiết, ông Ân không nhịn được ngẩn người.
Quản gia Trương mỉm cười, nói nhỏ với ông Ân: “Ông chủ, cứ để mặc cậu chủ đi”.
...
Chẳng qua rất tiếc là, đoạn đối thoại của Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm không hề dịu dàng thắm thiết như hai vị trưởng bối nghĩ.
Lộ Nhâm nỗ lực nhìn vị cứu tinh nửa ngày trời, Ân Bắc Lâm mới chậm rãi đi đến, cười như không cười ngồi xuống trước mặt cậu.
Anh vừa kết thúc hoạt động, bộ đồ âu xám đen chỉnh tề, rất ưu nhã, phong lưu tuấn tú, lại nhìn lại chính mình, áo sơ mi dường như hơi loạn, cúc cũng rất loạn xạ, nhìn tổng thể, rất không bình thường.
Không thể với tay cài cúc, Lộ Nhâm chỉ có thể đỏ trai, nói nhỏ: “Anh, quần của em ở trong bồn tắm...”.
Ân Bắc Lâm nhìn Lộ Nhâm, cau mày “ừ” một tiếng: “Người ở đây sao quần lại ở trong bồn tắm?”
Lộ Nhâm: “...”.
Lộ Nhiên gầm gừ, đây là trọng điểm à? Hả? Cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh, anh đi lấy quần cho em trước đi, ở đây còn người mà...”.
Nụ cười trên môi Ân Bắc Lâm càng lộ rõ, anh nói chậm rì rì: “Không sao cả”.
Lộ Nhiên: “...?”
Ân Bắc Lâm nhún vai: “Dù sao cũng không có người ngoài”.
Lộ Nhiên: “.”
“Anh!”. Lộ Nhiên gầm lên: “Đừng có nói đùa nữa!”.
Đứng trước mặt bố anh, đừng có mà làm trò cười trước mặt ông được không! Mau mau lấy quần cho ông đây!
Nhìn mặt Lộ Nhiên càng ngày càng đỏ, tâm trạng Ân Bắc Lâm mới tốt lên cười một tiếng.
Anh cởi áo khoác, đắp lên chân Lộ Nhiên.
“Ngồi ngoan ở đó”. Khóe môi Ân Bắc Lâm khẽ cong lên, âm thanh từ tính vang lên: “Anh đi lấy cho em”.
Lúc này Lộ Nhiên mới thở dài một hơi, trên áo khoác còn có chút nhiệt độ của Ân Bắc Lâm. Áo khoác có hơi lớn, còn lớn hơn cả chiếc áo sơ mi.
Lộ Nhiên nhìn một lượt, thở dài.
Chẳng qua ngay giây sau, ngụm khí cậu vừa thở ra lại gấp rút hít vào.
Bên sofa, ông Ân cùng với quản gia Trương đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Sắc mặt ông Ân kỳ lạ như hất râu trợn mắt nhưng không thành công, mặc dù quản gia Trương bên cạnh hòa nhã hơn rất nhiều, nhưng nụ cười hiền hậu quá mức kia là thế nào...?
Lộ Nhiên: “...”.
Lộ Nhiên ngượng ngùng cực kỳ, chột dạ gật đầu với hai người, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm thảm trước tủ, không dám nói lời nào.
Đợi đến lúc Ân Bắc Lâm lấy quần đi ra, Lộ Nhiên mặc xong, mới đỏ mặt đi ra từ chiếc tủ.
Nửa thân trên là chiếc áo sơ mi trắng, nửa thân dưới là chiếc quần đùi đi biển ống rộng. Mặc dù có hơi lạc quẻ, nhưng bất kể thế nào thì còn tốt hơn không có quần.
Lộ Nhiên đứng trước mặt ông lão, xấu hổ nói câu xin lỗi.
... Xin lỗi? Ông Ân cười lạnh, vốn muốn nói: “Tôi thấy cậu có ý gì lắm!”, nhưng bị nhìn liếc một cái, lời nói nghẹn lại, nuốt xuống.
Ánh mắt thằng nghịch tử không dễ dàng gì mới ấm áp lại một chút, Lộ Nhiên cũng nghiêm túc nhận lỗi, ông Ân “hừ” một tiếng, coi như là trả lời.
Ông lùi một bước, nhưng kẻ không ra hồn lại được nước lấn tới.
Ân Bắc Lâm đứng bên cạnh cùng với tên nhóc họ Lộ, ôm lấy cánh tay cậu, cũng không phải đứng hẳn hoi, lười biếng khiến Ân Hành nhìn tức không chịu được.
Ông vừa muốn mở miệng giáo huấn, Ân Bắc Lâm lại nhếch mày: “Chuyện của buổi mừng thọ, đương nhiên con sẽ không quên”.
Nói xong, giọng của Ân Bắc Lâm lại cất lên: “Chỉ là con thấy lúc đó, chú Trương, nên đưa cha đi rồi”.
Ông Ân ở đối diện vừa nghe thấy, bộ rây lại rung lên, tức giận quát: “Lời ông đây còn chưa nói xong, anh nóng vội muốn để tôi đi là có ý gì hả?”
Lộ Nhiên nghe xong, trong lòng chửi thề một tiếng, không phải là lại chửi nhau rồi đấy chứ?
Cậu nghĩ thế bèn liếc nhìn Ân Bắc Lâm một cái.
Ngay giây sau, Lộ Nhiên ngẩn người, Ân Bắc Lâm cũng đang nhìn cậu.
Lộ Nhiên: “...”.
Khóe môi Lộ Nhiên co rút, có một dự cảm không hề tốt.
Quả nhiên, ngay sau đó, eo của cậu bị một bàn tay ôm lại.
Ân Bắc Lâm ôm eo cậu, lười biếng đặt cằm lên bờ vai cậu, khuôn mặt nhàn nhạt tỏ vẻ vô tôi: “Đêm đã khuya, con vội làm gì, lẽ nào cha còn không biết sao?”
Lộ Nhiên: “...”.
Ông Ân: “...”.