Giang Mỹ Hy cười nhạt: “Lẽ nào không phải sao? Tôi không cảm thấy chúng ta còn việc gì phải dây dưa với nhau nữa, hơn nữa tôi cũng đã bồi thường những thứ cần bồi thường rồi.”
“Cô nói đó là bồi thường?”
Giang Mỹ Hy nhận thấy vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Diệp Hủ trở nên khó coi hơn rất nhiều… Lẽ nào sofa nhà anh ta không chỉ bị cô làm bẩn, mà còn bị hỏng nữa sao? Nếu không số tiền đó cũng đủ để làm sạch một lần rồi. Nhưng Giang Mỹ Hy lại nhanh chóng nghĩ tới một khả năng khác, có thể anh ta chỉ muốn tiện thể đe dọa cô!
Nghĩ đến đây, Giang Mỹ Hy lại hùng hồn: “Tôi biết anh nghĩ thế nào, nhưng tôi khuyên anh một vừa hai phải thôi.”
Diệp Hủ nhìn cô chằm chằm giây lát rồi chợt cười: “Vậy cô nói xem, tôi nên làm thế nào mới là một vừa hai phải?”
“Rất đơn giản, tránh xa tôi ra. Tôi hi vọng chuyện chặn đường tôi trong thang máy như hôm nay sẽ không xảy ra lần nữa.”
Diệp Hủ nghe cô nói vậy bèn cười cười: “Trí tưởng tượng của cô thật là phong phú.”
Đúng lúc này, một tiếng “ding” vang lên, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài toàn là các nhân viên U Kí ăn cơm xong đang đợi thang máy.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Diệp Hủ quay đầu nhìn Giang Mỹ Hy bình thản: “Nếu chuyện hôm qua chỉ là nhầm lẫn, vậy buổi phỏng vấn hôm nay có thể công bằng chính trực một chút không?”
“Tất nhiên rồi.”. Giang Mỹ Hy trả lời.
Từ trong đám đông chợt có người gọi tên Diệp Hủ.
Giang Mỹ Hy nhìn theo, một anh chàng hơi mập đang nhảy lên vẫy tay với họ: “Tôi ở đây nè!”
Giang Mỹ Hy nhận ra cậu ta cũng tới tham gia phỏng vấn, hình như tên là Lưu Cương, nhìn hồ sơ thì có lẽ là bạn học của Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhìn Lưu Cương rồi lại nhìn Giang Mỹ Hy mới thong thả bước ra khỏi thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nghe thấy Lưu Cương phàn nàn: “Ông bảo sẽ đợi tôi mà không nói là đợi ở đâu, báo hại tôi tìm ông bao nhiêu lâu!”
Cho nên, anh ta đang đợi người thật, nhưng người anh ta đợi không phải là cô?
Khi Giang Mỹ Hy sực tỉnh, thang máy đã quay lại tầng lầu văn phòng của cô. Cửa thang máy mở ra, Lục Thời Vũ đang sốt ruột bấm nút bên ngoài. Ngẩng lên nhìn thấy Giang Mỹ Hy, mắt anh ta liền sáng lên: “Ồ, tôi đang định đi tìm cô đấy. Thế nào, trưa nay cùng ăn nhé?”
Giang Mỹ Hy ra khỏi thang máy, lạnh lùng đi qua trước mặt anh ta: “Không muốn ăn.”
Lục Thời Vũ lập tức đi theo: “Thế càng tốt, chúng ta thảo luận danh sách những người trúng tuyển đi.”
Chuyện gì đến ắt sẽ đến, Giang Mỹ Hy do dự một chút rồi nói:
“Được thôi.”
Lục Thời Vũ bày tỏ thái độ của mình về các ứng viên đến phỏng vấn sáng nay trước, Giang Mỹ Hy đồng ý với phần lớn quyết định của anh ta. Chỉ riêng việc đi hay ở của hai người, cô có ý kiến hoàn toàn trái ngược với anh ta. Đó chính là Diệp Hủ và Mục Địch.
Lục Thời Vũ cười: “Với điều kiện của cậu ta, chúng ta có lí do gì mà từ chối?”.
“Chính vì điều kiện quá tốt nên mới phải từ chối. Chẳng qua cậu ta muốn lấy chúng ta làm bàn đạp thôi?”
Theo số liệu thống kê của công ty, tỉ lệ nhân viên có thâm niên làm việc ba năm nhảy việc cao đến 50%, mọi người đều như nhau, tại sao lại hà khắc với một mình cậu ta như vậy?”
Giang Mỹ Hy im lặng giây lát rồi nói: “Tóm lại là cậu ta không được.”
Lục Thời Vũ chợt cười: “Tôi hỏi cô nhé, Mỹ Hy, anh chàng đẹp trai đó đã làm gì có lỗi với cô vậy? Trước kia hai người không quen biết thật à?”
Giang Mỹ Hy quay đầu lại nhìn anh ta: “Nếu tôi nói tôi quen cậu ta, lại còn rất thân nữa, cậu ta vào công ty sẽ trở thành cánh tay phải của tôi, như thế có thể loại cậu ta được chưa?”
Lục Thời Vũ sững ra một chút, cười nói: “Nghĩ kĩ thì cậu ta và cô có thể có quan hệ gì nhỉ, họ hàng à? Chắc là không phải, nhà cô nổi tiếng âm thịnh dương suy, hơn nữa nhìn gen cũng không giống. Bạn bè? Ngoài tôi ra cô làm gì có bạn bè! Người yêu? Càng không thể nào, cô tư tưởng cổ hủ như thế, chắc chắn không thể chấp nhận được tình chị em, quan trọng nhất là nếu cậu ta không mắc hội chứng Stockholm thì chắc chắn sẽ không chọn cô.”
Nói xong Lục Thời Vũ hình như còn cảm thấy mình rất hài hước, cười ha há mấy tiếng liền.
Giang Mỹ Hy đấu đá với anh ta nhiều năm, cũng không tức giận vì những lời anh ta nói, chỉ hờ hững sửa lời anh ta: “Những cái khác đều đúng, chỉ có điểm thứ hai là sai, anh đừng tưởng bở nữa, tôi và anh không tính là bạn bè.”
Lục Thời Vũ cười bất cần: “Nói thế tổn thương tình cảm của nhau quá, Giang Mỹ Hy.”
Giang Mỹ Hy cười đáp trả: “Tổn thương tình cảm còn hơn là tổn thương thứ khác, thời buổi này tình cảm chính là thứ rẻ tiền nhất. Tóm lại là tôi không đồng ý tuyển dụng Diệp Hủ… Hay là thế này đi, tôi tự nói với sếp.”
Lục Thời Vũ nhìn Giang Mỹ Hy một lúc, tiếc nuối nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi tôn trọng ý kiến của cô, không tuyển cả Diệp Hủ và Mục Địch.”
Giang Mỹ Hy sững lại một chút rồi nói: “Đợi đã!”
Lục Thời Vũ nhìn cô với vẻ mặt băn khoăn: “Sao?”
Nếu cô từ chối Diệp Hủ, vậy thì dù vì nguyên nhân gì Lục Thời Vũ cũng sẽ kiên quyết phản đối Mục Địch, hơn nữa lí do hợp lí hơn cô nhiều.
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của anh ta, Giang Mỹ Hy do dự giây lát rồi nói: “Thôi, tôi nghe nói năm nay khối lượng công việc nhiều, nếu anh đã đánh giá Diệp Hủ cao như vậy, thì giữ lại cả hai người họ đi.”
Lục Thời Vũ không bắt bẻ logic lời nói của cô, chỉ hài lòng gật đầu: “Vậy thì được, chiều nay tôi sẽ bảo phòng nhân sự gửi thông báo.”
Đợi Lục Thời Vũ đi, Giang Mỹ Hy gần như ngồi vật ra ghế. Vì Mục Địch, cô buộc phải thỏa hiệp với Lục Thời Vũ, nhưng sau này phải vừa đối phó với con cáo già Lục Thời Vũ, vừa phải đề phòng con sói con Diệp Hủ nói ra chuyện giữa họ, càng phải đề phòng hai kẻ này bắt tay với nhau!
Nghĩ đến những chuyện này, cô cảm thấy áp lực công việc của mình chưa bao giờ lớn đến như vậy…
Nhiệt độ mỗi ngày một tăng, không khí trở nên nhớp nháp ẩm ướt, những ngày thời tiết như xông hơi trong truyền thuyết đã đến, hơn nữa còn lao tới ầm ầm như thác lũ.
Sinh viên đại học đều đang bận làm tốt nghiệp, sau buổi phỏng vấn đó, U Kí cũng bước vào mùa vắng khách trong năm.
Hiếm có một ngày trời vừa xẩm tối Giang Mỹ Hy đã về đến nhà. Cô lấy một lon soda trong tủ lạnh ra, theo thói quen ra cửa sổ, vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài.
Phố bắt đầu lên đèn, những ánh đèn thưa thớt với đủ màu sắc khác nhau điểm trang cho các tòa nhà, khiến tiểu khu có dáng vẻ đời thường bình dị khiến người ta lưu luyến.
Cô bất giác nghĩ tới buổi sáng một tháng trước, lúc ra khỏi nhà Diệp Hủ cô mới hiểu tại sao dù nhớ rõ ràng mình đã về nhà mà kết quả lại tỉnh dậy trong nhà một người đàn ông khác, là vì hai tòa nhà giống hệt nhau, và do men rượu cô đã vào nhầm cửa.
Tất nhiên còn một nguyên nhân nữa, đó chính là khi mở cửa anh ta đã gọi rõ ràng tên cô… Xem ra đúng là anh ta đã biết cô từ trước thật, hơn nữa còn không hề cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
Giá như chỉ có thế, đằng này còn xảy ra chuyện sau đó.... Nghĩ
đến đây, Giang Mỹ Hy ôm lấy mặt. Đúng lúc này, điện thoại của cô chợt đổ chuông.
Cô nhìn số điện thoại gọi đến, là nhân viên ở phòng đào tạo, điều này nhắc Giang Mỹ Hy nhớ Diệp Hủ và Mục Địch sắp chính thức vào công ty.
Theo thông lệ của U Kí, mỗi năm trước khi nhân viên mới vào làm việc, phòng đào tạo sẽ tổ chức một kì đào tạo kín kéo dài bốn tuần. Cho nên hằng năm vào tầm này, phòng đào tạo sẽ gọi điện mời các vị Partner, giám đốc, hoặc quản lí cao tới chia sẻ kinh ng-hiệm của họ với nhân viên mới.
Linda, sếp của Giang Mỹ Hy, là người thân thiện, rất biết cách khuấy động không khí, lần nào giảng bài cũng có phản hồi rất tốt. Còn Lục Thời Vũ mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, Giang Mỹ Hy thấy cái khác thì chưa chắc anh ta đã giỏi, nhưng chuyện tẩy não người mới thì anh ta cực kỳ xuất sắc. Vì vậy, hai người này đều là khách thường xuyên ở đó, thậm chí năm nào cũng đi.
Giang Mỹ Hy không có một chút hứng thú nào với chuyện này, cho nên năm nào cũng từ chối. Vì thế vị đồng nghiệp này gọi tới chủ yếu là để không làm mất mặt cô, nhưng lần này cô đồng ý đi.
Người đồng nghiệp đó không hề che giấu sự ngạc nhiên của mình: “Tôi vốn dĩ không ôm hi vọng gì, sao năm nay Maggie lại thay đổi ý định vậy?”
Giang Mỹ Hy cười: “Chỉ nhân tiện mấy hôm nay rảnh rỗi thôi.”