Giang Mỹ Hy mỉm cười gật đầu, ánh mắt lướt nhanh qua hồ sơ trước mặt. Hóa ra anh ta tên là Diệp Hủ, tên tiếng Anh là Daniel, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp chuyên ngành tài chính thuộc Đại học Tài chính, thành tích đứng thứ nhất.
“Vậy chúng ta tiếp tục nhé.”. Lục Thời Vũ nói tiếp, “Tôi thấy thành tích của cậu rất tốt, sao không chọn ngân hàng đầu tư mà lại làm kiểm toán?”
“Thực ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tôi muốn học thêm một số thứ thôi.”
Lục Thời Vũ nghe thấy câu trả lời này, liền nể mặt, bật cười ha ha: “Ở chỗ chúng tôi đúng là có thể học được không ít. Có điều có rất nhiều công ty tốt, tại sao cậu lại chọn U Kí chúng tôi?”
Loại câu hỏi này rõ ràng là muốn nghe người khác khen mình, cho nên Giang Mỹ Hy cũng không bận tâm, nhưng mãi mà không nghe thấy Diệp Hủ trả lời. Cô bất giác ngẩng lên, phát hiện anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
Hai người nhìn vào mắt nhau qua chiếc bàn họp, khóe miệng của anh ta từ từ nhoẻn lên, trong lòng Giang Mỹ Hy loáng thoáng sinh ra một dự cảm không lành.
“Vì một người.”
Phòng họp im lặng như tờ trong giây lát. Sau đó, Lục Thời Vũ “ồ” lên, rướn người về phía trước với vẻ hóng hớt: “Tôi rất tò mò là vì ai?”
Lúc này Diệp Hủ mới nhìn anh ta, mỉm cười giải thích: “Thực ra cũng không thể nói như vậy được, ba năm trước, tôi tình cờ tham dự ngày hội tuyển dụng trong trường đại học của U Kí, lúc đó Maggie đã có một bài diễn thuyết rất hấp dẫn, từ đó khiến tôi rất có hứng thú với ngành này.”
Giang Mỹ Hy thở phào.
Lục Thời Vũ gật đầu: “Hóa ra là vậy”. Nói rồi anh ta nhìn Giang Mỹ Hy: “Xem ra cô đã vô tình có một fan boy đấy.”
Giang Mỹ Hy cười vẻ không bận tâm: “Tôi đã quên chuyện này rồi.”
Nhưng khi nói câu này, cô đã thầm đưa ra quyết định, ở thời điểm then chốt cô và Lục Thời Vũ cạnh tranh vị trí Partner, bất cứ sai sót nhỏ nào cũng có thể trở thành nguyên nhân làm hỏng cả sự nghiệp của cô. Cho nên, bất kể Diệp Hủ thật sự có ý định gì, tốt hay không, cô cũng tuyệt đối không thể để anh ta vào công ty được!
Vì Giang Mỹ Hy không hỏi gì, nên lượt phỏng vấn này nhanh chóng kết thúc. Lục Thời Vũ hỏi chiếu lệ câu cuối cùng: “Vậy cậu có câu hỏi nào muốn hỏi chúng tôi không?”
Cho ứng viên cơ hội đặt câu hỏi, đây dường như đã trở thành trình tự cơ bản của một buổi phỏng vấn. Trên mạng có không ít bài viết hướng dẫn sinh viên mới tốt nghiệp hỏi ngược lại người phỏng vấn ở mục này, về nguyên tắc đều là không cần có biểu hiện xuất sắc, chỉ cần không mắc sai lầm là được.
Giang Mỹ Hy vốn tưởng Diệp Hủ cũng sẽ hỏi một câu vô thưởng vô phạt, ai ngờ Diệp Hủ lại nhìn cô, hỏi: “Cô quên thật à? Trước kia chúng ta từng gặp nhau.”
Giang Mỹ Hy không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng mình lúc này, cô thậm chí không dám nhìn Lục Thời Vũ, sợ rằng chỉ một ánh mắt cũng bị con cáo già này nhìn ra sơ hở gì đó.
Giây lát sau, cô cười cười: “Xin lỗi nhé, lâu quá rồi, tôi thực sự không nhớ được.”
“Vậy sao?”, Diệp Hủ cũng cười, “Nhưng với tôi mà nói nó như chuyện mới xảy ra hôm qua, hôm nay vậy.”
Giang Mỹ Hy nghĩ, nếu còn cho anh ta cơ hội nói nữa, chưa biết chừng anh ta sẽ nói ra chuyện gì đó, còn Lục Thời Vũ chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra có điều bất thường, đồng thời chuyện bé xé ra to. Cho nên cô không tiếp lời anh ta, mà cầm luôn điện thoại lên gọi cho Lâm Giai đang chờ ngoài cửa: “Gọi người tiếp theo vào đi.”
Sau khi Diệp Hủ ra về, Giang Mỹ Hy không thể nào bình tĩnh được. Rõ ràng là Lục Thời Vũ vô cùng hài lòng với Diệp Hủ, hơn nữa có lẽ anh ta đã đánh hơi được thứ gì đó bất thường, đang định tiếp tục đào sâu… Cứ thế này, cô phải từ chối Diệp Hủ gia nhập công ty bằng lí do gì đây?
Đối với mấy người tiếp theo, Giang Mỹ Hy đều chỉ phỏng vấn chiếu lệ qua loa cho xong. Tới người cuối cùng, khi Mục Địch bước vào, cô mới phấn chấn lại. Có điều hoàn toàn trái ngược với trạng thái của cô, khi Mục Địch bắt đầu tự giới thiệu bằng tiếng Anh, Lục Thời Vũ liền tỏ ra không hề hứng thú chút nào.
Giang Mỹ Hy thầm nghĩ hỏng rồi. Vì tố chất tâm lí của Mục Địch vốn không tốt, thái độ của Lục Thời Vũ chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của con bé. Quả nhiên, Mục Địch tự giới thiệu được nửa chừng liền bắt đầu lắp bắp.
Không ngờ Lục Thời Vũ lại bật cười, vừa cười còn vừa lắc đầu.
Đợi Mục Địch tự giới thiệu bản thân xong, Lục Thời Vũ chỉ hỏi bừa một câu cho có. Giang Mỹ Hy nghe thấy câu hỏi, trong lòng khẽ thở phào, vì trước đây cô đã từng hướng dẫn cho con bé trả lời câu này, có lẽ nó đã chuẩn bị trước rồi.
Nhưng ai ngờ, không biết là Mục Địch quá hồi hộp hay bị làm sao, nó ấp a ấp úng nửa ngày rồi chỉ nói: “Cái đó… vừa rồi tôi nghe không rõ, anh có thể nói lại lần nữa được không?”
Thấy vẻ mặt Lục Thời Vũ từ khinh thường biến thành bất ngờ, dường như đang nói “Thế mà cô cũng không hiểu à”, Giang Mỹ Hy lập tức lặp lại câu hỏi vừa rồi bằng thứ tiếng Anh giọng Mĩ vô cùng chuẩn và lại cực kì chậm rãi trước khi anh ta mở miệng lần nữa.
Mục Địch nghe xong, nhanh chóng đưa ra một câu trả lời nhưng không có gì đặc sắc.
Có điều lúc này, ở trong phòng họp, ngoài bản thân Mục Địch ra, e là không còn ai quan tâm cô đang nói gì nữa.
Lục Thời Vũ ngạc nhiên nhìn Giang Mỹ Hy. Giang Mỹ Hy đã cảm thấy ánh mắt anh ta từ lâu nhưng không đáp trả, vì cô biết anh ta đang nghĩ gì - một người luôn nghiêm khắc với bản thân đồng thời cũng quá mức khắt khe với người khác như cô, xưa nay không bao giờ nhẹ tay với người mới, nhưng lần này cô lại nhân từ như vậy, chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường.
Tuy ngoài mặt Giang Mỹ Hy giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng bất an, sáng hôm nay cô đã mắc quá nhiều sơ hở. Cô tự nhủ mối quan hệ của cô và Diệp Hủ, cũng như quan hệ của cô và Mục Địch, dù thế nào cũng không thể để người khác biết được.
Chuyện với Diệp Hủ, cô sợ Lục Thời Vũ mượn cớ làm to chuyện, tuy thực ra đó vốn chỉ là một nhầm lẫn mà thôi. Còn về quan hệ với Mục Địch… vì điều kiện của Mục Địch tất nhiên không đủ tư cách vào U Kí, nhưng cô lại buộc phải có cái mà ăn nói với hai “bà cố nội” ở nhà, cho nên chỉ còn cách “làm theo tình riêng bất chấp nguyên tắc”. Nếu đã không phải là chuyện gì đẹp mặt, thì phải xử lý kín đáo, không thì sẽ trở thành một con dao trong tay Lục Thời Vũ.
Nhưng vấn đề bây giờ là rõ ràng Lục Thời Vũ đã nghi ngờ, nên Giang Mỹ Hy buộc phải tính toán, lát nữa khi Lục Thời Vũ hỏi tới, cô phải ứng phó như thế nào?
Có lẽ là vì cô ra tay, nên Lục Thời Vũ không làm khó Mục Địch nữa, chỉ phỏng vấn đơn giản cho qua rồi vui vẻ mời con bé ra về.
Buổi phỏng vấn vừa kết thúc, Giang Mỹ Hy không nán lại phòng họp một phút nào, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng. Nhưng Lục Thời Vũ đâu dễ dàng buông tha cho cô, anh ta đi theo cô ra ngoài.
Cô càng đi càng nhanh, Lục Thời Vũ thở hổn hển đuổi theo sau.
Anh ta gọi tên cô, cô giả vờ không nghe thấy.
May mà đang là giờ ăn trưa, trong công ty không có ai, nếu không cảnh tượng hai vị giám đốc nổi tiếng bất hòa như nước với lửa, hễ gặp mặt là tranh cãi lại tương thân tương ái đuổi bắt nhau, không biết sẽ bị đồn thành cái gì.
Thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại, Giang Mỹ Hy cất bước nhanh hơn, bấm nút xuống trước khi cánh cửa khép hoàn toàn.
Thế là trước khi Lục Thời Vũ đuổi kịp, cô đã lách người vào thang máy rồi nhanh chóng bấm nút đóng cửa.
Cuối cùng thang máy cũng bắt đầu đi xuống, cô thở phào một hơi. Cô hờ hững đưa mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn người đối diện, dây thần kinh vừa mới chùng xuống lại phải căng lên như dây đàn.
Anh ta là người đầu tiên phỏng vấn xong, đáng ra đã phải rời khỏi công ty từ lâu rồi, tại sao anh ta còn chưa đi?
Từng hồi chuông cảnh giác gióng lên trong lòng Giang Mỹ Hy!
Diệp Hủ đứng ở phía bên kia thang máy, mắt anh ta nhìn cô thấp thoáng ánh cười.
Bây giờ không có ai khác ở đây, Giang Mỹ Hy cũng không buồn đóng kịch nữa: “Không phải anh đã phỏng vấn xong từ lâu rồi sao, sao bây giờ mới về?”
Diệp Hủ nói: “Tôi đang đợi người.”
Câu nói này hoàn toàn chọc giận Giang Mỹ Hy.
Cô bực mình: “Tóm lại anh muốn thế nào? Chuyện hôm qua chỉ là nhầm lẫn thôi, anh không hiểu à? Anh bám riết không tha như vậy có gì hay đâu?”
Bám riết không tha?”. Diệp Hủ nhướng mày.