Trên xe Tống Khâm không nói câu nào để mặc cho Lý Bội Ân khóc lóc, lúc ở bên người con trai khác cô đã rất vui vẻ cười rất tươi, cô chừng có gương mặt vui vẻ như vậy khi anh xuất hiện, nhưng anh đã cho cô không thiếu bất kỳ thứ gì, tiền bạc mọi thứ quần là áo lụa nhưng lại không bằng một tên yếu ớt đó.
Chiếc xe của anh dừng lại đột ngột, Lý Bội Ân bị mất đà đầu cúi về phía trước, cô quay sang nghẹn ngào nói.
“Đó là bạn của tôi, người đó cũng chính là người từng bị anh đánh phải nằm viện ba tháng trời, tên khốn nhà anh vẫn như năm nào.”
Cô đang trách móc anh đấy ư? Tống Khâm cũng bắt đầu nhớ lại tên mọt sách mà mình đã từng đánh bị thương nặng, lúc đó ba của anh phải vào để xin lỗi nhà trường và phụ huynh của cậu ta và còn bồi thường một số tiền lớn, nhưng cũng vì tên đó cứ dính sát Lý Bội Ân từ mấy năm cấp ba vì ghen tức nên mới đánh cậu ta cho bỏ tức nhưng không ngờ bản thân quá mạnh mẽ và sức khỏe của cậu ta quá yếu nên chưa gì mà đã tơi tả rồi.
Tống Khâm không chút cảm xúc nhìn Lý Bội Ân, anh đưa tay định lau nước mắt cho cô nhưng bị cô hất mạnh tay ra, cô quát lớn.
“Anh cứ làm những gì anh muốn, tôi đồng ý sinh con cho anh nhưng không phải đồng ý làm tình nhân của anh bị anh trói buộc, tôi muốn đi với ai làm gì là quyền của tôi anh cấm cản được sao?”
Câu nói này của Lý Bội Ân khiến anh nóng giận lên, có lẽ căn bệnh của anh lại bị tái phát nữa rồi, anh không thể chịu được những câu nói khiêu khích từ cô, Tống Khâm trừng mắt giận dữ lại một lần nữa nắm lấy cổ tay của cô kéo cô lại gần mình, hơi thở của anh trở nên nóng hừng hực lên, Lý Bội Ân lúc nào cũng nhìn anh với ánh mắt sợ hãi và căm phẫn như vậy, anh thật sự rất khó chịu.
“Từ ngày cô ký giao dịch đó cô đã hoàn toàn bán cả thân mình cho tôi rồi, không phải chỉ riêng chuyện sinh con đâu, mà tất cả mọi chuyện của cô đều liên quan đến tôi, cô...thuộc sở hữu của tôi.”
Lý Bội Ân dùng đôi bàn tay còn lại của mình tát mạnh vào mặt của Tống Khâm, khiến cho gương mặt của anh xoay về phía bên kia, cái tát này của cô rất mạnh bởi vì nó dồn nén bao nhiêu uất ức và sự căm phẫn của cô dành cho anh, và cũng xem như là thay Khải Châu gián tiếp trút giận lên anh vì chuyện năm đó.
“Tôi không thuộc về ai cả.”
Vừa nói dứt lời Tống Khâm liền đỡ lấy đầu của cô tiến tới chiếm hữu đôi môi không biết nghe lời của cô, nụ hôn đầy mạnh mẽ và chiếm hữu của anh, sức lực của anh cũng khác mọi khi giống như đang cố để trừng phạt cô chứ không đơn giản như một nụ hôn độc chiếm, Lý Bội Ân càng vùng vẫy anh càng lấn tới, cả đời này của cô đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Anh mạnh mẽ cắn mút lấy đôi môi của cô khiến nó sưng tấy lên rồi rời khỏi đôi môi của cô, bàn tay mạnh mẽ chà mạnh vào vết cắn vừa rồi khiến Lý Bội Ân đau đớn kêu lên.
“Đau..anh...rốt cuộc muốn gì ở tôi? Kiếp trước tôi thiếu nợ anh hay sao hả?”
Tống Khâm cười nhếch mép bất lực nói.
“Cô chỉ vì tên đó mà đôi co cãi nhau với tôi sao? tên thỏ đế đó có gì đáng để bận tâm chứ?”
Cô lau lấy lau để đôi môi vừa bị anh hôn, cô kinh tởm nó kinh tởm những cái chạm của anh, anh rất muốn một tay bóp chết cô gái không biết trời cao đất dày này, nhưng anh không thể làm được điều đó có lẽ cô biết rằng anh không nỡ xuống tay với cô nên mới lên mặt như vậy.
Tống Khâm bất đắc dĩ cần phải dùng thủ đoạn khiến cô ngoan ngoãn hơn, một con thú hoang khó thuần phục như cô cần phải có cái để khống chế mới có thể thuần phục được chẳng hạn như nắm lấy điểm yếu của cô.
“Tôi vừa nhận được tin từ người chăm sóc ba của cô rằng ông ấy đang rất nguy kịch, đang rất cần một trái tim và số tiền lớn để phẫu thuật, đúng chứ?”
Bị nắm đúng ngay tâm lý, cô suýt quên mất chuyện này, lúc nãy cô còn định sẽ nhờ vả anh bây giờ lại vừa chọc giận anh, Lý Bội Ân sợ hãi lùi về phía sau mắt liếc về hướng khác không dám đối diện với anh.
“Thì sao?”
Tống Khâm đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của cô ép cô phải nhìn thẳng vào mắt của mình, anh tiến sát lại gần cô vẫn là giọng điệu trêu đùa người khác.
“Muốn ông ấy được phẫu thuật không? hay muốn nhìn ông ấy rời khỏi thế gian này? Tính mạng của ông ấy nằm trong tay cô đó, lựa chọn đi!”
Biết ngay anh sẽ lại một lần nữa dùng ba của cô để khống chế cô, Lý Bội Ân siết chặt tay hận không thể dùng một dao đâm chết anh, cô ghét nụ cười đểu cán đó của anh, nhưng cô không thể đấu lại anh, cô chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc thôi.
“Anh giúp tôi?”
Tống Khâm quay trở về nghiêm túc anh tựa lưng vào ghế phong thái kiêu ngạo.
“Cô nghĩ còn ai có thể giúp được cô ngoài tôi đây? tên bạn lúc nãy của cô à? thân hắn lo còn chưa xong nói chi là giúp cô.”
Cô không còn cách nào khác lần này phải nhún nhường nhẫn nhịn với Tống Khâm.
“Tôi phải làm sao?”
Tống Khâm chạm vào má lúc nãy bị cô tán đã đỏ cả lên, anh như nũng nịu với Lý Bội Ân.
“Tôi đau lắm đấy, cô làm sao coi được đó thì làm.”