Khi cả hai cùng bước xuống xe, Lý Bội Ân và Khải Châu vẫn chưa phát hiện ra một ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy ở từ phía xa, trên tóc của Lý Bội Ân dính bụi nên Khải Châu liền đưa tay giúp cô lấy miếng bụi xuống, cảnh tượng vô cùng ngọt ngào lãng mạn, nhưng có lẽ giây phút đó chưa thể kéo dài được lâu ngay lập tức bàn tay của Lý Bội Ân bị một lực mạnh kéo về phía sau.
“A...”
Cô bị kéo đến muốn gãy cả tay, quay đầu lại nhìn kẻ đã làm chuyện này không ai khác chính là Tống Khâm, bàn tay của anh lạnh lẽo siết chặt cổ tay của Lý Bội Ân, anh dành cả buổi để đợi cô vậy mà cô lại đi tình tứ với người đàn ông khác, xem ra Lý Bội Ân ngày càng không xem anh ra gì.
Khải Châu nhìn thấy Tống Khâm ngay trong tiềm thức của cậu liền nhận ra, người mà có chết cậu cũng không quên, chính là tên đàn anh khóa trên, người đã đánh cậu đến nổi nằm viện ba tháng và xém phải ở lại lớp, vẫn ánh mắt hung tợn đó làm cho Khải Châu không thể nào quên được, đúng là có thay đổi rất nhiều nhưng làm sao có thể quên cho được những ký ức đáng ghét đó.
“Anh làm gì vậy? buông tôi ra!”
Lý Bội Ân cố gắng giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của Tống Khâm nhưng càng cố gắng anh lại càng siết mạnh tay, cô đau đớn không khỏi kêu lớn như sắp khóc đến nơi, Tống Khâm thì không nhận ra Khải Châu, ngay lúc này anh chỉ biết rằng người con gái này là món đồ chơi của anh và chỉ của riêng anh không được để bất kỳ tên đàn ông nào khác động vào dù chỉ là một sợi tóc.
Khải Châu không thể chịu được cảnh này nên định xông lên cứu Lý Bội Ân thì bị Tống Khâm đẩy mạnh, dù lúc trước hay hiện tại thì Tống Khâm vẫn trên cơ của cậu, sức lực anh cũng rất mạnh mẽ, với lại trước đây anh từng có chiến tích một mình chấp tận mười mấy nam sinh cùng một lúc, đối với một đứa mọt sách như Khải Châu chỉ là con kiến trong mắt của anh.
Anh cũng bắt đầu quay lại chất vấn Lý Bội Ân.
“Cô đi đâu với tên này? Tôi gọi sao cô không bắt máy hả?”
Lúc này trông anh như một con mãnh thú đang điên cuồng tranh giành miếng mồi béo bỡ, cả người của cô run rẩy lên từng cơn, cô sợ đối diện với tên ác ma này, vả lại cô cũng không muốn lập lại ký ức năm đó, chính anh là người đã đánh Khải Châu khiến cậu nhập viện và kể từ hôm đó Lý Bội Ân ghét cay ghét đắng anh, đến tận bây giờ anh vẫn luôn đáng ghét như vậy không hề thay đổi.
Lý Bội Ân với tay nắm lấy tay của Khải Châu nói.
“Cậu về đi, tớ sẽ nhắn cho cậu sau, đừng lo tớ giải quyết được mau về đi!”
Cậu không thể trơ mắt nhìn tên vô lại lưu manh từng bắt nạt mình bây giờ lại còn muốn ức hiếp Lý Bội Ân, cậu đã từng hèn nhát năm đó bây giờ cậu không thể hèn nhát như vậy được, Khải Châu không những không nghe lời cô còn xông tới kéo lấy tay của Lý Bội Ân ra khỏi Tống Khâm rồi đứng chắn phía trước cô.
“Anh đang làm bạn của tôi đau đấy, tôi sẽ gọi cảnh sát nếu anh dám làm hại cô ấy.”
Ánh mắt Tống Khâm trở nên nguy hiểm, đôi mắt hình viên đạn đôi môi cong lên cất giọng cười xấu xa, bước chân cũng gần hơn tới gần Khải Châu.
“Gọi đi, người của tôi thì muốn làm gì làm, người không liên quan đừng xen vào.”
Lý Bội Ân nép sau lưng của Khải Châu liên tục run lên bám chặt vào vạt áo của cậu, cô sợ mình rơi vào tay của anh ngay lúc này không biết anh sẽ còn làm gì mình nữa.
“Anh...anh...”
Khải Châu như bị cứng họng khi nhìn thẳng vào mắt của Tống Khâm, tuy nhiên cậu vẫn giữ chặt tay của Lý Bội Ân rồi lùi về phía sau, Tống Khâm chẳng khác gì một con hổ đang dồn hai con mồi vào chân tường, bước đi thong thả hiên ngang và kiêu ngạo, Khải Châu nắm tay Lý Bội Ân định kéo cô chạy khỏi Tống Khâm thì nhìn lại đã bị dồn vào đường cùng.
“Ở đây không có chuyện của cậu nữa rồi, mau cút đi!”
Tống Khâm với tay về phía sau lưng của Khải Châu mạnh mẽ kéo tay Lý Bội Ân về phía mình, Khải Châu cứ như vậy mà bất lực không thể làm gì được, Tống Khâm một tay bế xốc ngược Lý Bội Ân lên vai mặc cho cô cố giãy dụa thế nào, Khải Châu vừa tiến tới thì bị Tống Khâm đẩy mạnh vai cậu làm cho cậu ngã về phía sau, chiều cao của cả hai cũng lệch nhau, Tống Khâm vừa cao vừa khỏe còn cậu vừa ốm yếu và có phần thấp hơn nên không thể đấu lại Tống Khâm.
“Cô ta là người của tôi, đừng vọng tưởng điều gì nữa.”
Nói dứt lời anh liền hiên ngang mang Lý Bội Ân trở về xe mạnh mẽ quăng cô vào trong, Lý Bội Ân khóc lóc liên tục đập mạnh tay vào cửa kính nhìn tình cảnh này Khải Châu không khỏi xót xa trong lòng, không hiểu tại sao bạn của mình lại có mối quan hệ với tên đàn ông chết tiệc đó, chẳng phải cô từng rất ghét anh ta sao?
“Bội Ân... cậu và hắn có quan hệ gì vậy?”
Chiếc xe của Tống Khâm cũng nhanh chóng chạy vụt đi, Khải Châu khụy gối xuống đất gương mặt thất thần, nếu như Lý Bội Ân thật sự bị Tống Khâm khống chế nhất định cậu sẽ tìm cách để cứu cô.