Quả nhiên, cô đã từng yêu. Đoàn Hồng Huyên mặt không biến sắc, không nói gì cả.
Nhưng Ngải Tử Lam thì ngược lại, cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt anh ta, bình tĩnh như nước, nho nhã thờ ơ, không có gì khác thường.
“Anh không phiền chứ?” Ngải Tử Lam không chắn chắn, do dự hỏi.
Đoàn Hồng Huyên nghe cô hỏi vậy, quay đầu lại, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy mê người mà nhìn chăm chú vào cô, tràn đầy nhu tình, trầm mặc một hồi mới chậm rãi lên tiếng: “Đồ ngốc. Có gì đâu mà phiền.”
Ngải Tử Lam cảm thấy hơi nhẹ lòng. Anh ta nếu không phiền, thì đương nhiên là quá tốt rồi.
“Nhưng từ bây giờ trở đi, trong lòng em chỉ có thể có anh.” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt hơi lóe, môi mỏng hơi mím, giọng trầm khàn khàn, bá đạo mà thâm tình.
Chỉ có thể có anh….Thật là trần trụi mà sở hữu. Ngải Tử Lam nói thầm, trong lòng bất giác lại dâng lên một nỗi ngọt ngào.
Mải mê vui đùa, hai người bất giác đã đi tới bên sân điền kinh.
Ánh đền đường mờ nhạt, ráng chiều rải rắc trên mặt đất, trên sân điền kinh rộng rãi trống trải chỉ có ít ỏi mấy người đang chạy bộ từng vòng, có một đôi tình lữ đang ngồi trên khán đài bên đường băng thì thầm to nhỏ, kề sát tai nhau như chốn không người.
“Em xem, bên kia.” Đoàn Hồng Huyên chỉ chỉ ngón tay của mình tới một mảnh đất bên đường băng.
“Sao vậy?” Ngải Tử Lam nhìn theo ngón tay anh ta chỉ, có chút mơ hồ. Đó là sàn cao su thông thường, không có gì khác thường cả.
“Lúc trước có lần đại hội thể thao, anh từng ngã ở đó.” Đoàn Hồng Huyên nhớ lại, giọng nhẹ nhàng bâng quơ, dù sao thì chớp mắt một cái cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.
Đột nhiên nghe anh ta nói đã từng bị thương trong hội thể thao, Ngải Tử Lam một mặt có chút kinh ngạc, không ngờ người mạnh mẽ như anh ta cũng có lúc xảy ra chuyện như vậy, mặt khác trong lòng lại không nén nổi, không dám tưởng tượng khi đó là tình huống như thế nào, chỉ hơi nhíu mày, giọng nhẹ nhàng ấm áp, quan tâm hỏi: “Khi đó sao vậy?”
“Khi đó” Đoàn Hồng Huyên giọng chậm rãi thuật lại tình hình khi đó.
Hắn nhớ như in. Khi đó hắn đang chạy nước rút, đột nhiên chân phải bị trẹo, cơ thể mất thăng bằng, ngay lập tức ngã ra sân, các cơ chân phải liên tục co giật, cả người đều rất đau, nóng rát.
Nói đến đây, Ngải Tử Lam nghe thôi mà cũng cảm thấy đau, có chút sợ hãi. Tình huống khi đó chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Nghĩ mà xem, tuy rằng nhiều lần chịu sự lạnh nhạt và bỏ mặc của Ngải gia, nhưng cô vẫn là rất may mắn. Dù sao thì, phần lớn quãng thời gian làm học sinh của cô cũng trôi qua khá là bình yên, trong quá trình trưởng thành cũng không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào như vậy.
“Sau đó thì sao? Có đi bệnh viện không?” Mặc dù biết sự việc đã qua rất lâu rồi, Ngải Tử Lam vẫn rất lo lắng hỏi.
“Không có.” Đoàn Hồng Huyên lại lắc đầu, “Khi đó bản thân không chịu thua.”
Hắn khi đó đã rất lạnh lùng quật cường rồi, mọi người trên sân vận động ồ lên, các giáo viên huấn luyện ồ ạt vậy kín, muốn đưa hắn tới bệnh viện, nhưng hắn lại kiên định lắc đầu từ chối, sắc mặt cũng lạnh lùng đến đáng sợ, người khác đều không dám trái ý hắn.
Hắn chỉ cắn răng chịu đựng sự đau nhức, cố sống cố chết từ từ hoàn thành chặng đường. Không lâu sau thì hôn mê, đưa tới bệnh việc, khiến cho ba mẹ một phen lo lắng.
“Bây giờ nghĩ lại, khi đó thật là không có lý trí, may mà sau đó không để lại di chứng gì.” Đoàn Hồng Huyên cảm khái, hối hận về sai lầm của mình, loại cố chấp này thật có chút hại người hại cả mình.
Ngải Tử Lam im lặng nghe xong, không biết nên nói gì, chỉ cầm lòng đặng lí nhí khuyên: “Sau này, đừng như thế nữa.” Dù sao thì thân thể cũng là quan trọng nhất.
“Nhất định rồi.” Đoàn Hồng Huyên kiên định nhận lời, “Bởi vì, anh muốn bảo vệ em.”
Ráng chiều dần lui, màn đem buông xuống, bầu trời đầy sao, mặt trăng khuất một nửa, nửa như đón nhận nửa như xấu hổ, mông lung.
“Mỗi năm ngày kỷ niệm thành lập trường anh đều đến một lần. Nhiều năm như vậy, nơi đây đã đổi thay nhiều rồi.” Đoàn Hồng Huyên dẫn Ngải Tử Lam ra sân vắng tản bộ, sau khi đi dạo hơn nửa vườn trường, liền đi ra từ cổng sau của trường học, “Chỉ có con phố ăn vặt này là không thay đổi, vẫn như trước đây.”
Những năm trước, hắn đều tới một mình, năm nay, bên cạnh hắn có thêm một người.
Cổng sau là một phố ăn vặt, đèn hoa rực rỡ mới thắp, phồn hoa náo nhiệt, có thể trông thấy tốp năm tốp ba mặc đồng phục học sinh đi tới đi lui, mà đôi kim đồng ngọc nữ này cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của đám học sinh ngây ngô.
“Woa, đẹp trai quá, là minh tinh sao?” Mấy nữ sinh ngây ngô dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Đoàn Hồng Huyên, tụm nhau lại bàn luận ríu rít, một mặt hưng phấn kích động.
“Bên cạnh anh ấy là bạn gái sao?” Một trong số nữ sinh đó để ý đến sự tồn tại của Ngải Tử Lam.
“Đừng nhìn nữa, đẹp trai giàu có như vậy, các người không có cơ hội đâu.” Đám nam sinh bên cạnh đồng dạng ngây ngô vẻ mặt châm chọc những nữ sinh ngây thơ si mê kia, không chút lưu tình đả kích.