Một người đàn ông xuất sắc như anh ta, anh tuấn tiêu sái, thông minh tuyệt đỉnh, xuất thân giàu có, có thể dễ dàng tưởng tượng năm đó anh ta được chào đón biết bao, nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ anh ta, thậm chí là nam sinh. Hơn nữa táo bạo bôn phóng, ôn nhu tinh tế, thuần khiết thẹn thùng, thậm chí khôi hài…… những gì nên có đều có cả.
Khi đó chính trực ngây ngô, lẽ nào đó giờ anh ta chưa hề động lòng sao? Nếu động lòng rồi, lại có cô gái mà hắn không theo đuổi được sao?
“Nhận rất nhiều thư tình.” Đoàn Hồng Huyên mặt lãnh khốc hồi tưởng lại, chỉ dùng một câu tóm gọn đơn giản đã có thể nói lên độ hot năm đó của hắn như thế nào, rất nhanh mà vô tình bổ sung, “đều vứt đi.”
Điều này…..khiến cho các cô gái tan nát trái tim a.
“Vậy từ đó đến giờ anh không động lòng với ai sao?” Ngải Tử Lam lại hỏi.
“Ngày trước không có, bây giờ có.” Đoàn Hồng Huyên không thèm nghĩ ngợi, quyết đoán trả lời, đôi mắt không chớp lẳng lặng nhìn chăm chú Ngải Tử Lam, ánh mắt thâm tình sâu thẳm, giọng trầm ấm gợi cảm tràn đầy từ tính, “Có lẽ trời xanh kia biết, sẽ có một ngày anh sẽ gặp được người đó.”
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Đáp án nhìn là biết ngay.
Ngải Tử Lam nghe ra ý tứ của hắn, có chút thẹn thùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mắt chăm chú của anh ta khẽ ửng đỏ, giống như một trái táo đã chín thấu vậy.
Đó là một cái cúi đầu dịu dàng nhất. Đoàn Hồng Huyên cũng không nhịn nổi cúi xuống.
Một mảnh mềm mại phủ xuống đôi môi đỏ của Ngải Tử Lam.
Giữa môi và răng, là tràn đầy hương thơm.
Đây là lần đầu tiên Ngải Tử Lam không kháng cự, yên lặng nhắm mắt lại, để mặc cho đôi môi mỏng này trêu đùa cánh môi xinh đẹp mê người kia của cô, một lần lại thêm một lần…..
Một hồi lâu, đôi bên dường như không thở nổi, Đoàn Hồng Huyên lúc này mới buông tha cho Ngải Tử Lam, tự đáy lòng mê mẩn thưởng thức tư vị đê mê vô tận kia.
Trong không khí một mảnh yên tĩnh, hai người không nói gì, tiếp tục sóng vai đi.
Nếu vừa nãy đã nói tới chuyện tình cảm, Đoàn Hồng Huyên cũng thuận đà hỏi: “Tử Lam, em đã từng yêu ai chưa?”
Đoàn Hồng Huyên rất rõ, Ngải Tử Lam trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng dễ thương, người theo đuổi hẳn rất nhiều. Đối với câu trả lời hắn sớm đã dự liệu. Nhưng hắn là người đàn ông trưởng thành, câu trả lời như thế nào đối với hắn không quan trọng. Điều quan trọng là, Ngải Tử Lam bây giờ là vợ hắn, mãi mãi là vợ hắn.
Ách….
So với sự thuần khiết trong sạch của Đoàn Hồng Huyên, cô không phải là một tờ giấy trắng.
Khuôn mặt Ngải Tử Lam chợt hiện lên chút ngượng ngùng, nhưng cô không hề có ý định che giấu, thẳng thắn thừa nhận nói: “Từng yêu một lần.”