Tất cả sinh viên trong lớp đều quay sang nhìn Bạch Thải, đã đến trễ lại còn khóc.
“Báo cáo Giáo viên, bà nội em vừa mới qua đời!” Bạch Thải đứng lên, đưa màn hình điện thoại di động giao cho Giáo viên xem, “Thật xin lỗi!”
Giáo viên vốn đang muốn phát tác, đưa mắt nhìn trên màn hình, liền xoay người rời đi.
“Bạch Thải, không cần khổ sở! Mỗi người đều sẽ phải trải qua chuyện như vậy, bất giáo viên cũng không trách cậu nữa, cậu tiếp tục khóc đi!” Đường Tuế Như đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói.
Bạch Thải đột nhiên cười, “Cậu và giáo viên đều ngốc như nhau.”
“A?” Cô chỉ muốn an ủi Bạch Thải một chút, không nghĩ tới lại bị mắng.
“Tuế Tuế, đừng nóng giận, mình không phải bởi vì bà nội qua đời, bà nội mình đã sớm qua đời!” Bạch Thải cất di động, “Bất quá mình không có việc gì!”
“Nếu như cậu nói vậy! Mình phát hiện cậu rất tinh ranh nha!” Ngày thường bộ dáng cao cao lãnh lãnh, vậy mà lên lớp còn lừa đảo Giáo Viên.
“Vậy còn đỡ đấy! Mình chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, cũng không thể mới vừa đi học liền……” Bạch Thải bỗng nhiên ngẩn ra, kỳ thật nếu cô thật sự ở trong trường học biểu hiện không tốt, mới có khả năng bị đuổi học rồi đến cùng một chỗ với người kia đi!
Chí hướng của cô không phải là đại học thường mà là trường quân đội, chỉ có điều trong nhà không đồng ý.
Không học trường quân đội, về sau không thể cùng người kia kề vai chiến đấu, chỉ có thể mãi mãi là cô gái nhỏ núp sau lưng người kia, như vậy có ý nghĩa gì chứ!
Bạch Thải chống cằm, trong lòng đã có chủ ý.
——
Chuông tan học vang lên, trong phòng học học sinh nối đuôi nhau đi ra.
Bất quá đại đa số vẫn chắn ở cửa phòng học.
Đường Tuế Như vừa ra đi, liền thấy Nam Ương Ương cao ngạo đứng đó.
Buổi sáng mới gặp mặt, hơn nữa ấn tượng khắc sâu, không biết Nam Ương Ương lúc này tìm cô là vì cái gì.
“Đường Tuế Như, cô lại đây một chút!” Nam Ương Ương dứt lời, xoay người rời đi.
“Tuế Tuế, cậu xem cô ta làm sao vậy?” Lý Bất Ngôn cười tủm tỉm nhìn bóng dáng Nam Ương Ương, “Mau nói mau nói!”
“Ai hiếm lạ cô ta làm sao!” Đường Tuế Như hoàn toàn không để ý tới Nam Ương Ương, bước đi về hướng ngược lại với cô ta.
Nam Ương Ương đi được đoạn đường, quay đầu lại thế nhưng thấy bóng lưng Đường Tuế Như cùng bạn cùng phòng vừa nói vừa cười!
Căn bản không thèm để ý đến cô ta!
Đáng giận!
Đừng tưởng rằng có Diệp Cô Thâm chống lưng, thì có thể làm lơ cô ta!
Trước cửa khu dạy học, mấy người cả trai lẫn gái chặn Đường Tuế Như lại, “Phó hội trưởng tìm cô.”
“Nga, để cô ta đến phòng ngủ diện kiến tôi đi!” Đường Tuế Như cười khẽ, xoay người liền đi.
Diện kiến?
Lý Bất Ngôn cười đến không thở nổi, “Tuế Tuế, công phu hại người của cậu đúng thật là càng ngày càng lợi hại!”
“Có thể là do buổi sáng bị câu ái phi của Diệp Cô Thâm lây nhiễm rồi!” Cô bất quá chỉ là nhũn chân, quỳ xuống trước mặt anh thôi!
Anh lại có thể dựa vào hoàn cảnh mà thay đổi xưng hô!
“Các cô không được đi!”
Những người đó lại ngăn cản các cô.
“Tuế Tuế, Cậu muốn đi cùng bọn họ sao?” Bạch Thải lạnh giọng hỏi một câu.
“Đương nhiên không! Phiền chết mất! Bám đuôi hoài không dứt!” Cô thật sự không muốn cùng Nam Ương Ương có bất cứ liên hệ gì!
Còn về phần Diệp Cô Thâm nghĩ như thế nào, cô căn bản quản không được.
Đường Tuế Như vừa nói dứt câu, Bạch Thải vọt tới trước mặt mấy người kia, một trận tay đấm chân đá.
Nam Ương Ương xuống dưới thấy một màn này, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức thay đổi, “Các ngươi đang làm cái gì! Lá gan thật quá lớn!”
“Nga, ngượng ngùng, đã quên mất cô!” Bạch Thải đưa, cho Nam Ương Ương một cái tát nóng rát đánh thẳng vào trên mặt.
“Cô dám đánh tôi!” Nam Ương Ương vuốt khuôn mặt nhỏ, trừng mắt nhìn.
“Không có gì không dám!” Bạch Thải lại lần nữa đưa tay, hạ xuống bên má còn lại của cô ta, lại là một cái tát!
Không ít học sinh chung quanh vây xem, đều thấy Bạch Thải động thủ đánh người.
“Cô chết chắc rồi!” Nam Ương Ương ngẩng gương mặt nóng rát đau cắn răng nói.