Anh thật sự đã ăn dấm rồi !
Đường Tuế Như uể oải nằm, tùy theo động tác có chút ngây thơ lại bá đạo của anh.
Hai tay của Diệp Cô Thâm có thể cầm đao cầm thương, thế nhưng là sợi dây chuyền này, sau khi đeo lên cổ cô, hồi lâu cũng chưa có tháo ra.
Thật muốn, dùng sức kéo một cái, hư rồi thì cô sẽ không có cơ hội để đeo nữa.
Nhưng là sợ sẽ làm bị thương đến cổ của cô.
"Diệp ...” cô thiếu chút nữa lại kêu chú Diệp, "Anh đem dây chuyền chuyển lại, đến phía trước, anh nhìn rồi tháo, rất nhanh sẽ tháo được thôi ..."
"Anh thích cái tư thế này."
Xác định không phải là cố chấp chứ ?
Đường Tuế Như ngửa đầu ra sau, "Em không chống đỡ nổi rồi!"
Diệp Cô Thâm kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mê hoặc nói, "Không bằng, emxoay người."
"Được được!"
Cô trở mình, lơ đãng lộ ra bờ eo thon thả của mình, nằm lỳ ở trên giường ngạo nghễ ưỡn lên pp dán hắn, nhu thuận không tưởng nổi.
Diệp Cô Thâm lưu loát tháo dây chuyền xuống, tiện tay đặt ở phía dưới gối, thân thể trùng điệp chìm xuống, "Nhuyễn Nhuyễn ..."
"Hả?" Cô đột nhiên ý thức được sự nguy hiểm, vùng vẫy một hồi, lại không động đậy được!
"Ông xã, em đói..." Cô có thể hay không dùng chiêu này tránh thoát a!
"Chúng ta mới ăn cơm trưa còn không tới ba tiếng nữa." Diệp Cô Thâm xốc lên quần áo thật mỏng của cô, đau lòng mà nhìn vết thương trên tấm lưng trắng nõn của cô, môi mỏng hôn lên.
Trong lòng của anh có chút đau nhói.
"Ừm..."
Ngứa quá a!
Rất mẫn cảm!
Nàng tay nhỏ bắt lấy gối đầu les một bên, bầu không khí đơn giản không nên quá tốt!
"Chú Diệp ..."
"Gọi anh là gì?"
"Ông xã ..." Cô bĩu môi hét lên, "Em đồng ý!"
"Cái gì ?" Diệp Cô Thâm cắn vành tai của cô, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên cô.
"Anh biết rõ còn cố hỏi!" Tay nhỏ của cô kéo lấy áo sơ mi của anh, dây lưng cũng tháo rồi, còn giả bộ gì chứ !
Người đàn ông này, quá xấu rồi!
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh đang gần trong gang tấc, chân dài hướng về thân thể của anh mà đè ép, "Chính là... Cái kia nha!"
Cô nói xong, đầu chôn ở trên gối, bổ sung một câu, "Thân thể em không sao cả ..."
Anh nhịn thật quá cực khổ, vừa nãy rõ ràng là mãnh liệt như vậy mà chống đỡ cô.
"Vậybây giờ em không đói bụng nữa sao ?" bàn tay nóng rực của Diệp Cô Thâm nắm lấy y phục của cô, "Còn đói không?"
"Không có đói bụng!" Cô lắc đầu, "A!"
Số lần họ ở chung với nhau chỉ cần một bàn tay là đếm đủ, cô vẫn là thích ứng được anh.
"Ông xã, nhẹ chút ..."
Diệp Cô Thâm quả nhiên là vừa bị ăn dấm, tư thế cô nằm sấp, thô bạo như vậy, khi thì rất dịu dàng, không biết là anh đang suy nghĩ cái gì.
——
Kiều diễm hồi lâu, đêm đen như mực đã xuát hiện mặt trăng cong cong, Đường Tuế Như trong sự nhẹ nhàng khoan khoái, lại mệt mỏi mà tỉnh lại.
Bên cạnh, trống không.
Diệp Cô Thâm đã sớm tỉnh.
Cô mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ngoài, Diệp Cô Thâm đang gọi điện thoại ở dưới lầu.
"Chuyện của Đường gia, tôi sẽ đích thân qua hỏi, mấy ngày nay đều ở Cảnh Thị."
"Tuế Tuế rất tốt, đang nghỉ ngơi."
"Thương thế của cô ấy không có việc gì."
Đường Tuế Như lặng lẽ đi qua đó, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy anh, "Đang gọi điện thoại choai vậy?"
Diệp Cô Thâm một tay đặt lên tay cô đang để trên eo, nói xong một câu liền cúp điện thoại.
Thân hình anh nhất chuyển, cúi đầu nhìn cô, "Tô Túy, chúng ta đi ăn cơm."
"Tô Túy! Em nhớ ra rồi, lúc trước anh ta giúp em, còn có, em nghe nói anh ta muốn tranh cử tổng thống, chú Diệp, không phải, ông xã, chúng ta có phải hay không phải ủng hộ anh ta?" Đường Tuế Như ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng ăn, thực sự rất đói bụng.
Diệp Cô Thâm đối với sự thay đổi xưng hô của cô trong đáy mắt nhiễm lên ý cười, "Anh sẽ ủng hộ anh ta, em muốn ủng hộ cũng được."
"Cho nên, sự ủng hộ của em có phải hay không là vô dụng ?"