"Không có, cách âm của thư phòng rất tốt." Mắt của anh nhìn giá đỡ trống ngay giữa đại sảnh, "Đem đến trên lầu đi."
"Nhà của anh thì anh làm chủ! Vừa nãy em chỉ là thử một chút thôi!"
"Nhà của anh chính là nhà của em." Diệp Cô Thâm cầm khăn gấm đi qua, "Nóng sao."
Đường Tuế Như ngoan ngoãn đứng đấy, để Diệp Cô Thâm lau mồ hôi cho cô.
Tấn Mặc Bắc từ trên ghế salon đứng dậy, "Tiểu Tuế Tuế, anh Bắc còn có việc, đi trước!"
"Ân, bái bai..."
"Đúng rồi, còn có một món quà." Tấn Mặc Bắc đi qua, trong túi quần lấy ra một cái cái hộp nhỏ.
Anh lấy ra một chiếc dây chuyền bằng bạc rất xinh đẹp, "Đến đây, anh đeo lên cho em !"
Diệp Cô Thâm có chút ngưng mắt, "Tấn tiên sinh, tặng quà không cần thiết đưa đến mức này đâu."
"Vậy tôi đeo lên cho anh? Cũng không phải là tặng cho anh!" Hai tay của Tấn Mặc Bắc liền vòng qua cổ của Đường Tuế Như
Tay Đường Tuế Như bị Diệp Cô Thâm cầm lấy, không nhúc nhích mà được đeo lên dây chuyền, cô có cảm giác như mưa gió sắp kéo đến, trời đầy giông tố rồi !
"Đẹp lắm, nhìn rất đẹp, đặc biệt hợp với nước da của em!" Tấn Mặc Bắc vỗ tay phát ra tiếng, "Hoàn mỹ! Anh Bắc đi đây!"
"Bái bai..." Cô có chút ngốc.
"Không tiễn anh sao ?" Tấn Mặc Bắc hỏi lại.
"Ta, đại môn ở bên kia!" Tay cô chỉ tới cửa chính, "Lần sau gặp á!"
"Ok!"
Tấn Mặc Bắc chậm rãi ung dung rời đi, tâm tình không tệ!
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người, Diệp Cô Thâm cúi đầu nhìn sợi dây chuyền ngay xương quai xanh cuả cô, hai trái tim, cùng một chỗ.
"Xem được không?" Đường Tuế Như bỗng nhiên nhào vào trong ngực của anh, tay nhỏ nhốt chặt eo của anh, "Chú Diệp, anh Bắc chỉ là anh trai thôi !"
Diệp Cô Thâm biết rõ được cô không có loại tâm tư đó, nhưng Tấn Mặc Bắc thì không nhất định!
"Anh ta lớn hơn em mười tuổi, em gọi anh ta là anh trai, anh chỉ mới lớn hơn em tám tuổi, em gọi anh là chú sao ?"
"Bối phận của anh cao nha..."
"Anh ta không phải là đệ tử của ông nội em sao? Làm sao thì anh ta cũng cao hơn em một cái bối phận."
"Vậy em cũng là đệ tử của ông nội a!" Đường Tuế Như dụi đầu vào trong ngực của anh, "Vậy về sau em không kêu anh là chú Diệp nữa, được không hả ?"
"Được!" Diệp Cô Thâm cũng ôm cô, đôi mắt thâm thúy nhìn cô một cách cưng chiều, "Gọi ông xã."
"A?" Hai chân cô vừa nhấc, cả người treo ở trên người của anh, “Thân ái ..."
Diệp Cô Thâm cúi đầu muốn hôn cô.
"Không, không phải muốn hôn hôn!" Đường Tuế Như cười nghiêng đầu, "Em là gọi anh !"
"Kêu là muốn hôn." Diệp Cô Thâm ôm cô bước nhanh chân lên lầu, "Về phòng sẽ thu thập em."
"Không muốn, em sai rồi, không trêu chọc anh nữa! Ông xã!" Cô lo lắng rống to, "Ôm thì ôm, không nên sờ pp của em!"
"Ân, đau..." Lưng cô chạm vào chiếc giường mềm mại, kỳ thật mà nói thì một chút cũng không đau.
Diệp Cô Thâm lại đau lòng, "Anh xem một chút."
"Nhìn thì có thể nhìn ra có bao nhiêu đau không?" Cô ủy khuất ba ba nghiêng đầu, co quắp ở giữa giường, "Chú Diệp, bộ dạng ăn dấm của anh, thật đáng yêu ..."
Diệp Cô Thâm hít một hơi thật sâu, bắt đầu cởi thắt lưng.
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm động tác của anh, "Nói chuyện thì cứ nói, không cần phải cởi thắt lưng a!"
Cô lăn qua bên cạnh, người đàn ông cúi người, cánh tay dài duỗi ra, cô liền lăn trở về.
Đường Tuế Như bị anh đặt ở dưới thân, con ngươi xinh đẹp không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đen nhánh tĩnh mịch tựa như bầu trời bao la, rộng lớn vô bờ, sâu không lường được.
Nhưng giờ phút này, đôi mắt này, đang chứa đựng hình bóng của cô !
"Buổi tối anh cũng đưa cho em một sợi dây chuyền, đeo cái anh tặng." Diệp Cô Thâm hai tay dịu dàng chậm rãi nâng cổ cô lên, tháo sợ dây chuyền ra !