Tiểu bạch kiểm xảy ra chuyện gì sao
Có phải ngốc hay không!
[ Tam tuế tiểu bạch kiểm: Tớ bây giờ đang ở tọa độ Tuế Tuế cho tớ, trong xa mạc! Tớ nhảy từ trên máy bay xuống, tớ muốn lão đại Hướng trách cứ, lừa gạt chúng ta là không đúng! ]
[ Tam Tuế không chỉ ba tuổi : Sa mạc còn có tín hiệu? ]
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Cậu chẳng những lừa gạt tớ, còn xem thường tớ. ]
Đường Tuế Như le lưỡi, cô sai rồi được chưa?
[ Tam Tuế không chỉ ba tuổi : Cậu ở đâu thì cứ đợi ở đó, tớ sẽ không gặp mặt cậu đâu. ]
Đường Tuế Tuế vừa nói xong, cảm nhận máy tính mình bị công kích.
Móa!
Lại muốn tra IP của cô!
Ngón tay mảnh khảnh của cô ấn không ngừng trên bàn phím, cái tên tiểu bạch kiểm, lá gan thật lớn nha.
Kỹ thuật tuy rất tốt nhưng muốn truy kích cô, còn non lắm.
“Ồ, mình thua rồi?”
Đường Tuees Như kích động nhìn màn hình máy tính tối thui.
“Nếu tiếp tục như vậy có thể sẽ tiết lộ tin tức của cô, tôi giúp cô tắt.” Diệp Xán Bạch đưa cho cô một chén nước: “Rảnh rỗi như vậy, sao còn chưa về?”
“Anh…” Đường Tuế Như nhìn màn hình, cái tên tiểu bạch kiểm nhất định sẽ cho rằng cô đánh không lại cho nên mới tắt máy tính.
Cô cả đời anh hùng nha!
“Học trưởng, anh xen vào chuyện người khác.” Đường Tuế Như hơi khát, nhìn thấy chén nước, nhận lấy: “Không có vấn đề a?”
“Có thể có vấn đề? Thuốc mê hay xuân dược?” Diệp Xán Bạch cười yếu ớt ngồi đối diện cô: “Nghe nói cô là nhân vật nữ chính.”
“Lý Tử cũng thật là, học trưởng nhiều công việc như vậy.”
“Tôi không vội, rất rảnh nha.” Diệp Xán Bạch nhìn chằm chằm vào máy tính màu hồng nhạt của cô: “Rất hồng đấy, tôi còn chưa xem qua kịch bản? Cô xem chưa?”
“Khụ khụ khụ…” Đường Tuế Như ho vài tiếng: “Tôi đã xem qua, Lý Tử còn đang sửa.”
“Đến lúc đó gửi cho tôi một bản.”
“Anh không theo dõi sao? Trước đó còn…” Cô còn nhớ rõ Diệp Xán Bạch thường xuyên hỏi cô đấy.
“Lâu rồi không có chú ý.” Tay dài Diệp Xán Bạch cầm chén nước: “Thu dọn đồ đi về! Cô không đói bụng không?”
“Đói.” Cô nhìn thời gian phải về rồi.
Diệp Cô Thâm đang ở trong nhà dưỡng thương đấy!
Chuyện sắp xếp kịch bản vẫn không muốn nói cho anh.
Miễn cho anh tức giận.
Thu dọn đồ xong, Đường Tuế Như đứng dậy, đi vài bước lại quay lại: “Học trưởng tôi nhớ giống như có cảnh hôn, tạm thời!”
“Cô yên tâm, nụ hôn đầu của tôi vẫn còn, chưa muốn bị chiếm tiện nghi đâu!” Diệp Xán Bạch không đếm xỉa tới.
". . ."
Đường Tuệ Như xoay người rời đi.
Diệp Xán Bạch lười biếng đứng dậy, đi vài bước ngồi xuống, màn hình máy tính còn sáng.
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm ] : Tuế Tuế thân ái, tớ sai rồi, tớ không nên công kích cậu, cậu quay lại đi. ]
Trên màn hình một chuỗi tin nhắn đến.
Ngón tay Diệp Xán Bạch khẽ nhúc nhích lại thu trở về, trực tiếp tắt máy tính.
Ai! Ra tay đã muộn!
Trái tim thật đau mà.
Đường Tuế Như ngoan ngoãn cũng Diệp Cô Thâm ăn cơm: ‘Chú Diệp, hôm nay anh còn đau không?”
“Đau lắm.”
“Còn đau?” Đường Tuệ Như lập tức đứng dậy, cầm áo anh lên xem băng gạc: “Chốc nữa em thay cho anh.”
“Được.”
Đường Tuệ Như cầm băng gạc sạch và nước thuốc, ngồi xổm cạnh anh: “Anh xác định muốn em chuẩn bị cho anh? Thật ra em cũng không có kinh nghiệm cho người khác.”
“Ở trong quân đội, anh nhìn thấy là ảo giác sao?”
“Không đúng không đúng!” Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế Như quấn băng gạc của anh, dùng sức kéo một chút: “Chú Diệp, anh đau không?”