Ở trong ngực Diệp Cô Thâm, cảm giác hơi thở mát lạnh tản ra từ người anh, thật lâu Đường Tuệ Như dần ngủ đi.
Ngày hôm sau, sáng dậy liền đi ra ngoài rồi.
Tiện mang theo máy tính!
Trong thư phòng, Diệp Cô Thâm xem xong báo cáo quân sự hôm nay, ngón tay thong dài đặt ở trên bàn phím, đôi mắt sáng tĩnh mịch.
Phong Lệ bình tĩnh đứng bên cạnh chờ.
Tối hôm qua trông thấy đối thoại, hiển nhiên không phải chỉ là nói chuyện phiếm trên hệ thống.
Nhuyễn Nhuyễn có bí mật anh không ngại.
Anh chỉ lo lắng sẽ có người xấu.
Hơn nữa, còn có một kẻ lớn lên không biết bộ dạng gì nữa yêu thích bà xã anh, còn muốn gặp Tuế Tuế!
Gần đây anh nhất định chú ý người lạ bên cạnh Tuế Tuế.
Nhất là đàn ông.
“Tìm người tinh thông máy tính đến!”
“Vâng!”
Phong Lệ quay người rời đi.
“Được rồi, không cần.” Diệp Cô Thâm đứng dậy, cũng rời khỏi thư phòng.
Phong lệ nhìn anh đi xa, lần đầu tiên thấy lão đại quyết định rồi còn đổi ý đấy.
Hơn nữa, chỉ là vài giây!
“Cái gì, tập luyện kích bản? Tớ không muốn.” Đường Tuế Như lắc đầu: “Vì cái gì các người có tiền đồ nha! Tùy tiện ghi cái kịch bản, có thể bị chọn trúng a! Thật lợi hại!”
“Tuế Tuế, chúng ta biết rõ chúng ta lợi hại, sau đó, cậu diễn nhân vật chính nha!” Thời Khanh Khanh cười tủm tỉm nói.
“À? Tại sao là tớ? Tớ không có kinh nghiệm diễn kịch, tớ chỉ làm chân sai vặt thôi! Rót nước, lấy bút hay cái gì đấy!” Cô quay sang nhìn Lý Bất Ngôn; “Lý Tử, cậu cũng biết, tớ không biết gì cả, diễn kịch bản cái gì?”
“Cũng bởi vì cậu không biết sắp xếp kịch bản nha! Hơn nữa nhân vật nữ chính của chúng ta là kiểu mẫu của cậu đấy. Cho nên nhất đinh cậu phải diễn.”
“Kiểu mẫu của tớ?” Đường Tuệ Như cầm kịch bản lên, người ra mặt nhân vật giới thiệu câu nói kia.
Gương mặt trong sáng, ngực to!
“Lý Tuế, đây là chủ ý của cậu nha!” Đường Tuế Như cầm kịch bản: ‘Ôi trời ơi! Vì cái gì muốn tra tấn tớ như vậy.”
“Tuế Tuế, trong chúng ta, ngực cậu lớn nhất rồi.”
“Sao, tớ…” Đường Tuế Như buồn bực: “Tớ không biết.”
“Không có việc gì không có việc gì, chúng tớ thế nhưng tìm được nhân vật nam chính vô cùng anh tuấn đẹp trai! Diệp Bạch Xán!” Lý Bất Ngôn hứng phấn lôi kéo cổ tay của cô: “Cậu yên tâm, kịch bản này của chúng ta, cậu vừa thảm vừa đáng thương nhưng đoạn kết hoàn toàn là một nữ vương bá đạo, vô cùng hay. Tuế Tuế, cậu không cảm thấy rất vui sao?”
“Vậy cậu làm cái nhân vật gì?” Còn có, Diệp Xán Bạch cũng đến xem náo nhiệt gì ah!
“Tớ là đạo diễn.”
“Tớ là biên kịch.” Thời Khanh Khanh cũng lập tức nói vài trò của mình.
“…”
Đường Tuế Tuế nhận mệnh gật đầu, sau đó nhìn kịch bản, khóe miệng dần khóc thút thít: “Lý Tử thân ái, còn có hôn đùa giỡn sao?”
“Tạm thời tạm thời!” Lý Bất Ngôn hưng phấn giảng kịch bản cho cô: “Cuối tuần bắt đầu tập luyện, kịch bản tớ cùng Khanh Khanh thương lượng một chút!”
“Tùy tiện a! Đến lúc đó tớ không diễn tốt thì đừng có trách. Còn có vấn đề trang phục, mặc dù được thiết lập nhưng cậu không thật sự tìm cho tớ váy lộ ngực lộ ngực đấy chứ?”
“Không có, cậu yên tâm, tớ là cái loại người này sao?” Đáy mắt Lý Bất Ngôn hiện lên giảo hoạt vui vẻ.
Sắp xếp lúc luyện đương nhiên sẽ không, lúc biểu diễn nhất đinh sẽ có nha!
Tuế Tuế đơn thuần nha!
Sau khi tan học, Đường Tuế Tuế không về nhà trước, mà ôm máy tính đi thư viện.
Yên tĩnh, không khí trong lành.
Cô nhìn chằm chằm vào đoạn đối thoại trên màn hình, khuôn mặt nhỏ đen lại.