Trước ánh mắt nóng bỏng của Diệp Cô Thâm, cô khoác lên sơ mi thuần trắng.
Bàn tay nhỏ của cô muốn đưa tay thắt lại cúc áo, nhưng bị những ngón tay thon dài của anh giành làm.
Diệp Cô Thâm chỉ là muốn giúp cô, nhưng khi ngón tay vô ý lướt qua làn da của cô, đặc biệt là nơi trước ngực, thì cảm thấy máu huyết toàn thân như đang sôi sục.
Trước Nhuyễn Nhuyễn, quả nhiên anh không hề có một chút khả năng phản kháng nào.
Lúc hai người ra khỏi phòng thử đồ, Tuế Tuế mặt đỏ như quả táo chín.
Việc mua đồ của Diệp Cô Thâm thì đơn giản hơn nhiều, thân hình của anh đẹp như vậy, chẳng khác nào giá treo quần áo biết đi, khoác bừa một chiếc sơ mi trắng cũng có thể toát ra khí chất cao quý.
Có điều, cô chẳng muốn vào phòng thử đồ với anh chút nào.
"Đến lượt em giúp anh rồi!" Diệp Cô Thâm bước lên, hạ thân người thấp xuống trước mặt cô: "Nhuyễn Nhuyễn?"
"Anh không có tay à! Em không giúp anh đâu!" Cô quay đầu, nhưng cánh cửa đã bị Diệp Cô Thâm chắn, chỉ còn lại một góc nhỏ.
"Ông nội vẫn đang đợi chúng ta..." Diệp Cô Thâm buông vài câu nhẹ thoảng.
"Anh! Diệp Cô Thâm! Anh đừng có quá đáng!" Tuế Tuế tức giận giậm chân, đành làm trái với ý mình.
Cô giơ tay, nhanh chóng thắt lại cúc áo cho anh.
Mọi việc xảy ra, hoàn toàn nằm ngoài dự tính!
Cô định thừa dịp mua quần áo để nói chuyện không kết hôn với Diệp Cô Thâm, nhưng lại bị anh trêu đùa như vậy, bây giờ không những không chạy đi đâu được, còn trơ mắt nhìn bản thân bị anh kéo đi nhận giấy kết hôn.
Đã có không ít người đang chờ đợi ở Cục dân chính, trong đó có nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi, không phải đến kết hôn theo trào lưu chứ?
Ông Đường dõi theo cả hai cùng nhau bước vào bên trong, ánh mắt đó, quả thật như muốn xuyên thủng họ.
Ông Đường hùng hồn nói: "Hai đứa chậm chạp thế, muốn ông già đây suốt ruột chết ư! Còn tưởng hai đứa cho ông leo cây rồi! Nếu thật là vậy, bé Tuế Tuế, cháu xem ông xử lý cháu thế nào!"
"Ông nội, sao cháu dám cho ông leo cây được..." Lỡ như, ông nội lại chạy vào bệnh viện, cô sẽ tự trách mình!
Ông Đường nhìn cả hai bằng ánh mắt hài lòng: "Hai đứa, quả thật, quá hợp rồi! Tuấn nam mỹ nữ, cháu gái ngoan của ông thật là quá mức xinh đẹp!"
Tuế Tuế ngại ngùng quay đầu, ở đại sảnh đang có nhiều người lắm đấy.
Ông nội, ông không thể dè dặt một chút sao?
"Cháu cũng cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn rất đẹp, rất xinh." Diệp Cô Thâm kéo cô đi vào trong, đôi mắt lạnh lùng thoáng mang ý cười.
Hôm nay, cuối cùng cô nàng đã trở thành người phụ nữ của anh rồi!
Là cô tự nguyện.
Thủ tục kết hôn rất nhanh đã hoàn thành.
Khi hai người có giấy kết hôn, ông Đường còn đón lấy nhanh hơn cả họ, ông cầm trong tay nhìn ngắm, bỗng nhiên bật cười thật to.
"Ông nội, ông đừng kích động! Không phải cháu đã nghe theo lời ông sao?" Tuế Tuế lo lắng bởi vì kích động mà ông sẽ tái phát bệnh tim.
"Lão Diệp Chí chết tiệt kia, lần sau gặp ông, thì đã trở thành vãn bối của ông rồi! Ha ha ha..." Vẻ mặt ông Đường mừng rỡ đưa giấy kết hôn cho Diệp Cô Thâm: "Cháu rể, phải đối xử với Tuế Tuế nhà ta thật tốt, cháu dám ức hiếp nó! Ông nội sẽ liều mạng với cháu đấy!"
"Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ không ức hiếp cô ấy." Ức hiếp trên giường thì không tính.
Còn Tuế Tuế thì nghệch mặt ra, lẽ nào nguyên nhân mà ông nội bảo cô kết hôn với Diệp Cô Thâm là để bản thân có thể trở thành trưởng bối của ông nội nuôi?
Kiểu suy nghĩ này...
Sao cô có hơi không tiếp nhận được nhỉ!
"Chú Diệp..." Tuế Tuế ngồi trên xe, kéo tay của anh: "Anh có cảm thấy hai chúng ta chính là bàn đạp để ông nội trở thành trưởng bối của cha chú không? Có phải ông ấy mang chúng ta ra để tìm niềm vui?"