“Không cần! Mang như vậy chiều cao mới xứng!” Đường Tuế Như ngửa đầu, kiên quyết nhìn anh, “Không đổi không đổi không đổi! Chúng ta đi thôi!”
“Ừ……”
Không đổi cũng không tệ, chờ lát nữa cô bé không muốn mang nữa, cảm thấy mệt mỏi, anh liền có thể ôm cô rồi.
Diệp Cô Thâm tưởng tượng như vậy xong liền vui vẻ đồng ý.
Đường Tuế Như hoàn toàn không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì, vui vẻ cùng anh đi xuống lầu ăn cơm, ngồi xe đi đến Diệp gia.
Diệp Cô Thâm đúng là kỳ quái, Diệp phủ cá nhân của anh, lại ngược hướng với Diệp gia ở Kinh Thành!
Đường Tuế Như cũng không ngờ mình sẽ bị khẩn trương!
Đặt hai bàn tay nhỏ lên trên đầu gối, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, Diệp Cô Thâm ngồi ngay thẳng xem báo cáo quân sự ở bên cạnh, nhìn qua sườn mặt của anh có cảm giác vô cùng nghiêm túc.
Có phải anh đã hoàn toàn quên trên xe còn có một người khác rồi hay không?
Diệp Cô Thâm vẫn luôn không nhìn sang nhưng cũng cô gái nhỏ ở bên cạnh dường như có chút đứng ngồi không yên.
Đây không phải đang chứng minh trong lòng cô có anh, cho nên mới khẩn trương như vậy sao?
“Đừng khẩn trương, anh sẽ ở bên cạnh em.” Diệp Cô Thâm bỗng nhiên ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói, bàn tay to đè lên bàn tay nhỏ mềm mại của cô, “Ba chắc chắn sẽ rất thích em.”
“Đó là đương nhiên,em đáng yêu như vậy, ai mà không thích em chứ!” Trong lòng Đường Tuế Như không hiểu sao cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
”Đúng vậy, Nhuyễn Nhuyễn rất đáng yêu.”
“Không được! Chú Diệp, anh không thể ở trước mặt ông nội nuôi gọi em như vậy! Rất xấu hổ đo……” Cái gì mà Nhuyễn Nhuyễn chứ!
Nhất định sẽ làm người khác hiểu lầm!
“Anh muốn gọi thử xem sao.” Diệp Cô Thâm dán vào người cô, trên người cô gái có một mùi thơm nhàn nhạt, làm anh không muốn buông tay.
“Không muốn không muốn! Nhất định không được kêu bậy!” Cô sợ ông nội nuôi sẽ không tiếp thu nổi!
Trong lòng Đường Tuế Như cảm thấy khẩn trương, nhưng cho dù có khẩn trương thì cũng đã tới Diệp gia rồi.
Nhìn phủ đệ cao to, nguy nga chót vót ở trước mắt, quả thực chính là một biệt phủ với mặt tiền theo phong cách thời kỳ phục hưng của vài thế kỷ trước, mặt sau lại là một tòa biệt thự cao tầng theo phong cách hiện đại hoá.
Thật lớn!
Nhà tổ của Diệp gia phải rộng ít nhất hơn hai ngàn mẫu.
“Chú Diệp, lát nữa không phải chúng ta sẽ đi đến từ đường chứ?” Đường Tuế Như đưa bàn tay nhỏ bắt lấy tây trang của anh, có chút đáng sợ nha!
Sắp được gặp mặt ông nội nuôi trong truyền thuyết rồi!
Diệp Cô Thâm thuận thế lôi kéo bàn tay nhỏ của cô, “Mọi chuyện đã có anh, đừng sợ.”
Chính vì có anh cho nên mới sợ đó!
Nếu cô tới một mình thì đã không sợ rồi!
“Cô Thâm! Đã trở về rồi à! Mau để ba nhìn con dâu ngoan của ba!” Một giọng nói vô cùng hùng hồn dày nặng vang lên.
Đường Tuế Như nhìn một một ông lão với đầu tóc hoa râm đi ra tới, bên người còn có một bà lão đầu tóc đã bạc hết.
“Ông nội nuôi, bà nội nuôi……” Đường Tuế Như ngoan ngoãn chào hỏi, trên khuôn mặt nhỏ quả thực cực kỳ nhu thuận.
“Ai ai!” Ông cụ Diệp liên tục gọi.
Bỗng nhiên, ông dừng lại một chút, “Nga nga, không đúng! Tuế Tuế, về sau con chính là vợ của Cô Thâm nhà ông, gọi ông nội nuôi cái gì! Nên sửa miệng!”
Tại sao lại khác với Diệp Cô Thâm quá vậy!
Cô sửa miệng, ba Đường mẹ mẹ Đường cùng thế hệ với ông cụ Diệp, vậy ông nội chẳng phải chính là trưởng bối của ông cụ Diệp sao?
“Tuế Tuế, đang nghĩ cái gì vậy! Có phải mệt mỏi rồi hay không? Chúng ta mau vào nhà vào nhà! Đều do Cô Thâm không hiểu chuyện! Không biết chiếu cố con, nó chính là một tên đàn ông thô to, con phải thông cảm nhiều hơn!” Ông cụ Diệp cười tủm tỉm nghênh đón bọn họ vào nhà.
Bộ dáng này, nếu bị thuộc hạ trước kia nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt luôn hàm răng!
“Chú Diệp, anh là một tên đàn ông thô to!” Đường Tuế Như đè thấp giọng nói cười nhạo anh.
“Ừ, em tinh tế, vậy em có thể làm anh tinh tế hơn một chút được không?” Diệp Cô Thâm nắm tay cô đi vào nhà, “Có phải không hề đáng sợ hay không?”
________________________________________________