Dường như Diệp Cô Thâm rất lấy bả vai của cô để ngủ, suốt một đêm, hình như đều là tư thế này.
Ôm cô, đầu chôn ở đầu vai của cô, ngủ rất sâu.
Đợi lúc Diệp Cô Thâm tỉnh lại, là nửa giờ sau.
Tuế Tuế giống như con mèo nhỏ, từ trong ngực của anh, chạy vào trong phòng tắm.
Diệp Cô Thâm ngồi trên giường nghe tiếng nước chảy, chạy nhanh như vậy, lo anh sẽ ăn cô sao?
Diệp Cô Thâm đưa cô đến trường học, trên xe, Đường Tuế Như nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trước kia cô vẫn luôn sống ở Ninh Thành phía nam, nếu như không phải thi đỗ Đại học Kinh Thị, cũng sẽ không về.
Cả nhà cưng chiều cô, cô vừa đi, ba mẹ cũng đi từ Ninh Thành đến, bên Ninh Thành giao cho hai vợ chồng bác cả.
Trước kia ông nội nuôi ở Diệp gia với cô, sự thật chỉ là một danh từ mà thôi.
Cuối tuần đi Diệp gia, cô có thể để ba mẹ đi cùng chống đỡ được không?
Cảm thấy hơi thở của mình không đủ nha!
"Nghĩ gì vậy? Đang nghĩ bản thân có muốn cùng đi quốc phòng sinh hay không sao?" Bỗng nhiên Diệp Cô Thâm nói gần vào tai cô.
Hơi thở nóng rực, làm cô tê tê một hồi, ngồi một cách nghiêm chỉnh: " Mới không phải! Chú Diệp anh chết tâm đi! Em mới không đi quốc phòng sinh!"
"Ừ. Tối hôm qua anh đã chết tâm rồi."
Biết cô không thích, anh chỉ nói một chút, nếu như cô có thể đồng ý, đương nhiên càng tốt, nếu như cô không đồng ý, anh cũng sẽ không ép buộc cô.
Nghe anh nói một câu bình tĩnh như vậy, Đường Tuế Như hơi không rõ, còn tưởng rằng Diệp Cô Thâm sẽ ép cô đi!
Còn tưởng rằng anh thật sự bá đạo, ngang ngược , vô lý như vậy!
Có Diệp Cô Thâm, Bạch Thái vào quốc phòng sinh rất dễ dàng, buổi trưa Bạch Thái muốn mời bọn họ ăn cơm nói lời cảm ơn, Diệp Cô Thâm vẫn còn công việc, từ chối.
Sau đó, bữa cơm này, đương nhiên là rơi vào Đường Tuế Như, thế là, bốn người cùng phòng đến Nguyệt Nha lâu bên ngoài trường học, ăn uống thả cửa.
Các cô đi hơi muộn, chỉ có vị trí ở đại sảnh, không còn phòng bao nữa.
Cũng may bốn người đều rất hiền hoà, vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh cũng không tệ.
Sau khi chọn món ăn, Lý Bất Ngôn nháy mắt với Đường Tuế Như: "Diệp thủ trưởng đi hai ngày đã về rồi, tiểu biệt thắng tân hôn, tối hôm qua..."
Tối hôm qua?
Đường Tuế Như nghĩ đến một số hình ảnh giới hạn tuổi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hai tay nhỏ trắng nắm ly trà trước mặt: "Không có..."
"Không có cậu đỏ mặt cái gì? Lỗ tai cũng đỏ!" Lý Bất Ngôn càng cười vui vẻ: "Nói nhanh lên, cảm giác thế nào? Có phải rất thoải mái hay không?!"
"Không phải, lần đầu tiên đều rất đau sao? Sao lại thoải mái?" Đường Tuế Như thấp giọng: "Lý tử, cậu có thể rụt rè một chút hay không! Mình và anh ấy, vẫn chưa, mình sợ!"
"Sợ cái gì! Đó là vị hôn phu của cậu! Lại không phải của người khác!" Lý Bất Ngôn nhìn cô hận sắt không thành thép: "Tuế Tuế, cậu thật sự làm mình quá thất vọng rồi! Hay là, cậu không thích anh ấy?"
Đó là Diệp Cô Thâm nha!
Không thích, đầu óc có u sao!
Đường Tuế Như chính là một đứa nhóc đầu óc có u!
"Ai nói mình không thích! Rượu ngon phải từ từ thưởng thức, cậu là một người độc thân sẽ không hiểu được!" Đường Tuế Như cười khanh khách uống nước trà xanh, cô kinh sợ nha!
Cô đã từng thấy xích thốn đó, hơi to, cô sợ mình không chịu nổi, hơn nữa nghe nói lần đầu tiên rất đau, cô lo mình sẽ ngất đi!
Ở trước mặt Diệp Cô Thâm, cô quá mất thể diện rồi!
Nam Ương Ương và bạn cùng phòng đến muộn hơn nghe đối thoại của hai người, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Nam Ương Ương vặn vẹo, nắm chặt hai tay gân xanh nổi lên, người phụ nữ này, quá không biết xấu hổ!
Mà vào lúc này, Đường Tuế Như nói đùa với Lý Bất Ngôn cũng nhìn thấy Nam Ương Ương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo vô hại của cô lộ ra nụ cười thản nhiên, ngoắc ngón tay về phía Nam Ương Ương.