"Anh chưa nói không giúp." Diệp Cô Thâm cảm thấy mặt của mình, đã sớm chạy đến Bắc Băng Dương, chìm xuống đáy biển.
Tên đàn ông xấu xa!
Vì ngủ anh, vậy mà lại đồng ý rồi!
Nhất thời cô không biết phản ứng thế nào, đã bị anh che môi lại, mùi rượu nhàn nhạt trong miệng anh, truyền vào khoang miệng cô, hình như cả người đều say mê rồi.
Hoặc là, có lẽ cô đã sớm chìm đắm trong vẻ đẹp trai thịnh thế mỹ nhan của Diệp Cô Thâm rồi!
"Chú Diệp, em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt..." Cô hít thở từng ngụm.
Ánh mắt mờ mịt nhìn người đàn ông chôn ở ngực cô, hai tay nắm lấy khăn trải giường thật chặt, giọng nói mềm yếu như sắp chảy ra nước: "Em sợ..."
Mặc dù có lý tưởng hào hùng làm hi sinh đó, nhưng cô thật sự sợ.
"Ngoan. . . "
Ngoan cái gì chứ!
Cô vẫn sợ mà!
Cuối cùng, Đường Tuế Như co lại trên giường lớn của anh, nghe tiếng nước truyền tới từ bên trong phòng tắm, chân của cô, đã sắp bị mài hỏng rồi!
Thiếu chút nữa, cô cho rằng mình phải thất thân!
Nhưng chôn ở giữa hai chân nhỏ dài như vậy cô bần thần, cô vẫn xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay ửng đỏ, cái miệng nhỏ hít ra thở vào, trong phòng, đều là mùi vị ám muội tình mê.
Diệp Cô Thâm trùm khăn tắm đi ra, anh đã giải tỏa, tinh thần phấn chấn cúi người nhìn cô: "Ôm em về?"
"Ừm!"
Cô cũng không dám chạm hai chân lên đất, lỡ như ở trước mặt Diệp Cô Thâm, lại không có ý chí run chân ngã, cô rất mất mặt nha!
Cô ngoan ngoãn vùi trong ngực cường tráng của Diệp Cô Thâm, dán lên da thịt anh, vừa mới tắm, sạch sẽ lành lạnh, vẫn còn mùi sữa tắm nhàn nhạt, rất dễ ngửi!
So với lúc có mùi rượu, càng làm cho cô thích.
Ánh mắt Diệp Cô Thâm rơi vào trên đùi nhỏ dài của cô, da thịt mịn màng non mềm của cô gái bị đỏ một mảng lớn.
Anh âm thầm ân hận vừa rồi mình không biết hạn chế, dùng quá sức.
Tuế Tuế nằm trên giường, thân hình cao lớn của anh vừa hạ xuống, kéo chăn mỏng màu lam nhạt qua: "Nhuyễn Nhuyễn, anh ở cùng em."
"Không muốn!" Cô chớp đôi mắt to vô tội nhìn anh: "Lỡ như nửa đêm anh bắt nạt em thì làm sao!"
"Sẽ không, lẽ nào sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn nghĩ luôn phân giường ngủ?" Diệp Cô Thâm chạm xuống cái mũi nhỏ của cô: "Trước thời hạn cho em một cây kim phòng ngừa, không có khả năng!"
"Anh anh anh... anh bắt nạt em!" Cô xoay người, cái lưng xinh đẹp quay về phía anh: "Không phải anh không thích giường mềm sao? Cút về ngủ giường cứng của anh đi!"
"Anh thích giường mềm." Tay anh ôm lấy eo thon của cô, tuy rằng cách chăn mỏng, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.
Mềm mềm trong miệng Diệp Cô Thâm là cô, nhưng cô nghe lại không hiểu.
(Giường mềm và giường của Nhuyễn Nhuyễn đều là 软软的床)
Cái miệng nhỏ nhắn của cô mắng xéo một câu: "Không nhìn ra, cứng mềm anh đều có thể ngủ.
Khóe môi Diệp Cô Thâm hơi kéo ra một nụ cười thản nhiên, đụng vào bên tai cô: "Không cứng, sao có thể ngủ Nhuyễn Nhuyễn?"
Đầu Đường Tuế Như đùng một cái, Diệp Cô Thâm đêm nay, tỏ ra lưu manh không dứt!
Cơ thể nhỏ của cô cứng ngắc, một lúc không biết trả lời anh như thế nào.
Mà Diệp Cô Thâm cũng không nói gì, cằm để ở đầu vai của cô, hình như nặng nề mà ngủ.
Mãi cho đến Đường Tuế Như ngủ, cơ thể căng thẳng, mới chậm rãi thư giãn, thả lỏng.
Vậy mà cô lại vùi trong lòng Diệp Cô Thâm, ngủ cả đêm.
Còn ngủ rất ngon!
Nhất là, sáng sớm tỉnh lại, trong nháy mắt mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn.
Anh vậy mà lại còn ngủ?
Trong quân khu, thói quen tốt đẹp 5 giờ dậy, bị anh không để tâm rồi?
Tuế Tuế động bên dưới, từ từ chuyển ra bên ngoài.
Vừa mới di chuyển được một phần, bàn tay to của Diệp Cô Thâm kéo một cái, cô lại ngoan ngoãn vùi trong ngực anh.