“Âyzo…Thanh Điệp à, tôi tưởng hiện tại cô đang đi hẹn hò cùng ngài Thượng tướng chứ? Sao lại ngồi đây vậy?”
Lucas Thanh Điệp đang ung dung ngồi thưởng trà ở khu vực tiếp khách VIP của khu trung tâm thương mại, thì một cô gái trẻ tuổi tiến đến trước mặt cô ta, cất giọng mỉa mai. Bên cạnh cô gái kia còn có thêm hai người bạn nữa, trông sắc mặt của họ có vẻ rất vui, thậm chí là thích thú khi đi hóng chuyện.
“Cô có ý gì?!”
Lucas Thanh Điệp nhíu mày, buông tách trà trên tay xuống bàn, ngẩng đầu lên liếc nhìn đám người trước mặt, khó chịu mở miệng.
“Oh…không phải sao? Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi, cô gái bí ẩn trên tạp chí cùng Thượng tướng Mạc hẹn hò chắc không phải cô rồi nhỉ? Âyza…tiếc quá nha!”
Như sợ rằng bản thân chưa chọc tức được Lucas Thanh Điệp, cô gái kia lại cười khẩy tiếp tục châm biếm, còn không quên cất giọng lớn tiếng hơn cho những người xung quanh nghe thấy.
“Cô…” Lucas Thanh Điệp tức giận không thốt nên lời, sau đó chợt nghĩ ra gì đó cô ta khẽ nở một nụ cười quỷ dị.
“Nếu có thời gian ở đây châm biếm tôi, chi bằng cô nên quay về nhà, xem thử hiện tại ba cô đang chật vật như thế nào đi! Sẽ rất khó để thoát khỏi khủng hoảng đấy. Tôi thật muốn xem xem ngày mai cô còn cười được như hiện tại nữa không, Linda tiểu thư nhỉ?”
Lucas Thanh Điệp cười khẩy, đứng dậy đến trước mặt cô gái kia, khẽ nâng cằm cô gái đó nhẹ nhàng ghé sát lại mặt cô ấy, khẽ cất giọng. Nghe được những lời nói từ miệng Lucas Thanh Điệp, cơ thể Linda run rẩy sợ hãi, nụ cười trên môi bỗng vụt tắt, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Cô…” Linda chỉ có thể thốt ra một từ ‘cô’ ngắn ngủi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng lại không hề phản bác được lời nào.
Bởi những gì mà Lucas Thanh Điệp nói đều là sự thật, gia đình cô đang gặp phải khủng khoảng tài chính, thậm chí có thể phá sản bất cứ lúc nào. Linda vì không muốn bị đám bạn khinh thường nên đã tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, vẫn ung dung rủ đám bạn kia đi shopping, uống trà,…
Không nghĩ chỉ một phút bốc đồng theo thói quen châm biếm người khác, lại bị vạch trần đến thảm hại, Linda thật không cam tâm. Rõ ràng đều là con nhà giới thượng lưu, nhưng lúc nào Lucas Thanh Điệp cũng vượt trội hơn cả, từ nhan sắc đến sức hút đều hơn cô ta, điều này đã khiến Linda sinh lòng đố kị, ghen ghét.
Linda không ngừng tìm cách phá hoại, thậm chí là cản trở Lucas Thanh Điệp nhưng mọi kế hoạch đều thất bại, mọi thứ dường như đều muốn đối nghịch với Linda.
“Thôi vậy, hôm nay tâm trạng bổn tiểu thư khá tốt, nên tôi sẽ không truy cứu việc cô vô lễ với tôi…” Lucas Thanh Điệp nhìn chằm chằm Linda, buông ra lời cảnh cáo:
“Nhưng…nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu! Nhớ kỹ!” Câu nói sau cùng Lucas Thanh Điệp còn không quên ghé sát vào người Linda mà thì thầm.
Sau đó, trước ánh mắt run sợ của Linda và hai cô bạn kia, Lucas Thanh Điệp cầm lấy túi sách hiên ngang rời đi.
Thật sự Lucas Thanh Điệp rất tức giận khi nghe những lời kia, bởi cô ta không phải là người hẹn hò với Mạc Thiên Kỳ, khi thấy đống tin tức kia cô ta đã rất tức giận, thậm chí là đập phá đồ đạc trong nhà. Nhưng khi nghĩ lại, cô ta thấy bản thân mình thật ngu ngốc, thay vì ở kia mà tức giận tại sao cô ta lại không thử ra tay với cô gái bí ẩn kia.
Lucas Thanh Điệp tin chắc với quyền lực trong tay cha cô, một cô gái nhỏ bé như ‘bạn gái’ thần bí của Mạc Thiên Kỳ sẽ không thành vấn đề khi xử lý, chỉ là hiện tại Lucas Thanh Điệp vẫn muốn gặp mặt cô gái kia một lần. Để xem tình địch số một trong mắt cô ta là người như thế nào, tại sao có thể khiến cho Mạc Thiên Kỳ phải khuất phục, hẳn là một đối thủ đáng gờm.
Tiểu khu nơi Âu Nam Diệp sống, Âu Nam Diệp đang loay hoay với đống hành lý của mình thì Hồ Điệp bước vào, trên môi cô ấy luôn nở nụ cười từ khi nghe tin tiểu thư nhà mình sắp chuyển đến nhà bạn trai ở.
“Tiểu thư, người đi rồi nhớ thường xuyên ghé qua thăm tôi đó, đừng có quên tôi nha…” Hồ Điệp ngồi xuống giường giúp Âu Nam Diệp thu dọn đồ đạc, tươi cười nói.
“Tôi sẽ nhớ cô lắm đó…à, chuyện của cô với Dạ Kiêu sao rồi? Tiến triển đến đâu rồi hả?”
Âu Nam Diệp dừng lại công việc dở dang, quay sang nở nụ cười nhìn Hồ Điệp, ánh mắt chất chứa rất nhiều tò mò. Mấy ngày trước do bận bịu một số chuyện trong tổ chức với Dạ Bắc Đình nên cô đã nghỉ làm ở cửa hàng hoa, khi đi làm trở lại mới biết tin trong khoảng thời gian cô vắng mặt Dạ Kiêu đã lui tới rất nhiều.
Theo tin đồn, có vẻ như Dạ Kiêu đã bày tỏ tâm ý trước mặt bao nhiêu người với Hồ Điệp, tiếc là lúc đó cô không có mặt ở đó. Nếu cô có mặt chắc có lẽ đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng Hồ Điệp ngại ngùng rồi, bởi Âu Nam Diệp biết trong lòng Hồ Điệp đã sớm ái mộ Dạ Kiêu. Ngay từ phút ban đầu, khi hai người họ chưa gặp nhau, Hồ Điệp đã dành cho anh ấy một tình cảm đặc biệt.
“Tiểu thư…không như người nghĩ đâu. Tôi mới không có gì với anh ấy…”
Hồ Điệp đỏ mặt phủ nhận, ánh mắt bối rối nhìn sang chỗ khác, không dám đối mặt với Âu Nam Diệp.
“Hồ Điệp, tôi hy vọng cô được hạnh phúc. Nếu như yêu anh ấy thì hãy nắm giữ thật chặt, đừng để khi mất đi rồi lại hối hận, lúc đó có muốn quay lại quá khứ cũng không còn cơ hội nữa đâu.” Âu Nam Diệp nắm lấy tay Hồ Điệp chân thành nói.
“Hơn hết, tôi tin rằng Dạ Kiêu sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, đừng vì bất kỳ lý do nào mà bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy. Sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ hai đâu…”
“…”
Đứng trước những lời khuyên nhủ của Âu Nam Diệp, Hồ Điệp chỉ biết lặng im, cô cũng đã thử suy nghĩ đến những điều đó. Nhưng cô sợ bản thân sẽ vì chuyện tình cảm mà không thể hoàn thành nhiệm vụ Âu lão gia giao phó, hơn thế nữa là cô rất lo lắng cho tiểu thư, rất nhiều gánh nặng trên vai cô khiến cô không thể thoải mái mà sống cho riêng mình.
Dường như Âu Nam Diệp cũng nhìn ra Hồ Điệp cất giấu rất nhiều tâm sự trong lòng, cô nhẹ nhàng nhướn người ôm lấy cô ấy vào lòng, khẽ vuốt ve tấm lưng thẳng tắp có phần run rẩy kia, tiếp tục nói:
“Hồ Điệp, tôi thật sự coi cô là người thân của tôi, và tôi cũng hy vọng cô hãy sống cho riêng mình, chỉ một lần thôi… Đừng quan tâm đến tôi, hãy sống vì cô và vì tương lai sau này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra chúng ta vẫn luôn là người thân. Vậy nên, tôi thật sự hy vọng cô được sống hạnh phúc bởi như vậy tôi mới yên tâm được…”
“Tiểu thư…”
Hồ Điệp nghẹn ngào gọi Âu Nam Diệp, nước mắt hạnh phúc theo đó mà chảy xuống hai bên gò má của cô, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự yêu thương che chở từ một người mà cô hết lòng bảo vệ. Thật tốt biết bao khi có người sẵn sàng bảo cô hãy sống vì chính bản thân mình, có lẽ Âu Nam Diệp là người đầu tiên…
“Ừ. Hãy luôn mỉm cười và sống thật tốt nhé!”
Âu Nam Diệp khẽ mỉm cười ôm chặt cô gái trước mặt hơn, cả hai cứ thế ôm nhau mà rơi lệ, trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự thầm kín, nhưng dường như họ đã không còn khoảng cách nữa.
Kể từ khi chuyển đến “Mạc Phủ” sống, Âu Nam Diệp có nhiều thời gian bên cạnh Mạc Thiên Kỳ hơn, dù anh khá bận rộn với công việc của mình nhưng vẫn dành riêng cho cô một ngày cuối tuần để đi chơi. Khoảng thời gian này hai người họ rất hạnh phúc, đều trải qua những tháng ngày yêu đương nồng nhiệt như bao cặp đôi khác, dù cho công việc rất bộn bề.
Cũng trong khoảng thời gian này, cô đã dần tìm kiếm ra tung tích của kẻ đã sát hại gia đình cô, hết thảy đều liên quan đến Tần gia. Khi ở nước T, cô cũng đã nhiều lần nghe cha nhắc đến Tần gia chủ của Tần gia, nhưng tuyệt nhiên không ngờ tới họ lại có thể qua cầu rút ván hãm hại gia đình cô tan cửa nát nhà.
Trước đó giữa cha cô và Tần gia chủ_Tần lão gia có mối giao tình rất tốt, phải nói là vô cùng tốt, vì khi xưa ông nội cô và Tần lão gia là anh em tốt của nhau, họ đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần. Khi ông nội cô mất, Tần lão gia vẫn thường xuyên qua lại với cha, thậm chí là hợp tác làm ăn lớn.
Nhưng khi cha cô nắm trong tay con chip kia, giữa họ đã xảy ra mau thuẫn, dần dà quan hệ trở nên rạn nứt. Tất cả cũng chỉ vì tham vọng độc chiếm thứ công nghệ tiên tiến kia, như bao danh gia vọng tộc khác, Tần lão gia đã đi trước xử lý mối họa là cha cô, nhưng mọi chuyện vẫn chệch hướng so với tính toán. Lão ta không nghĩ tới việc cha cô tự sát, cùng lúc đó con chip kia cùng cô đều biến mất…
Mối thù này cô tuyệt đối sẽ trả lại họ gấp bội, cũng trong thời gian này cô biết được rất nhiều bí mật liên quan Tần gia qua điều tra của Dạ Bắc Đình, cô còn biết Mạc Thiên Kỳ chính là đứa cháu nội bị bỏ rơi của Tần gia. Giữa anh và Tần gia cũng mang đậm mối thù giết mẹ, hẳn là duyên phận mới có thể kéo cô và anh lại gần nhau, lại cùng chung một kẻ thù.
“Em đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy, hửm?”
Mạc Thiên Kỳ đẩy cửa phòng ngủ bước vào, thấy Âu Nam Diệp đang đứng ngẩn ngơ ở cửa sổ sát đất thì tiến lại gần, ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi. Âu Nam Diệp bất ngờ bị anh ôm thì có chút giật mình, nhưng khi ngửi được mùi bạc hà thơm mát từ ai đó thì trở nên thoải mái hơn, tâm trạng phiền muộn cũng tiêu tan.
“Em nghĩ đến vài chuyện ở quá khứ thôi ạ. Kỳ…anh nói xem, tại sao trên đời này lại có người vì quyền lực mà nhẫn tâm sát hại cả gia tộc của người anh em tốt chứ?”
Cô mông lung hỏi anh, bàn tay vô thức nắm lấy tay anh, theo đó là hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Cô thật sự không hiểu, quyền lực trong mắt đám người kia quan trọng đến vậy sao, quan trọng hơn cả mạng sống của người khác ư?
“Tiểu Diệp, có những người sinh ra họ đã có tham vọng như vậy, hơn hết có lẽ đó là bản chất trong họ, chúng ta không thể hiểu và thay đổi được nó. Vậy nên, có những chuyện em không cần phải để ý, hãy sống an nhiên và tự tại. Anh sẽ luôn ở đây và che chở cho em, hãy tin tưởng ở anh.”
Mạc Thiên Kỳ ôm chặt cô hơn, như một lời an ủi tốt nhất, anh không muốn cô vì trả thù mà hai bàn tay phải nhuốm máu. Bởi đã có anh ở đây, anh sẽ là vũ khí sắc nhọn giúp cô trả thù, anh sẽ bảo vệ cô khỏi những mối hiểm họa ngoài kia. Nhất định anh sẽ cho cô một đời an nhiên…
“Kỳ…gặp được anh thật tốt.”
Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận vòng tay ấm áp từ anh, đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy yên tâm như vậy. Tất cả có anh bên cạnh thật tốt, cô hy vọng sau này sẽ luôn như vậy có anh kề bên, như thế cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như trước nữa.
Ít nhất sự xuất hiện của anh đã khiến cô cảm nhận tình yêu đúng nghĩa, giúp cô thoát khỏi những mảnh kí ức tối tăm kia…
Cứ thế cả hai ôm nhau thật lâu trước cửa sổ sát đất, cùng nhau cảm nhận hơi ấm của cơ thể đối phương, từng hơi thở hay nhịp đập trái tim của họ như hòa vào làm một, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Bên ngoài cửa sổ, những ngày đông lạnh lẽo đã đi xa, từng mảng tuyết phủ kín trắng xóa ngày nào đã tan biến, một mùa Xuân tràn đầy hy vọng và sức sống lại đến.
Trên những tán cây ngô đồng ven đường đã phủ đầy trồi non mơn mởn, không còn dáng vẻ trơ trọi như ngày nào, nó dường như báo hiệu rằng…tất cả sự sống lại bắt đầu rồi…
Phía trước một tương lai tươi sáng đang đợi họ…