Tại biệt phủ Tần gia, bầu không khí bên trong phòng khách có phần âm u lạnh lẽo, sự im lặng đến đáng sợ của Tần gia chủ Tần gia khiến những người có mặt tại phòng khách không khỏi sợ hãi.
“Ông…ông nội…”
Tần Linh Lan một thân run rẩy ngồi bên cạnh Tần Dư Chí khẽ lên tiếng, ánh mắt không ngừng né tránh, không dám đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của ông nội. Cô ta không nghĩ lần đi Anh Quốc kia lại khiến cô ta gặp phải rắc rối lớn, không những mang một số nợ lớn lên đến hàng trăm triệu đô la, cô ta còn bị đám bạn công tử ăn chơi trác táng kia làm nhục.
Đáng sợ hơn thế là tất cả mọi chuyện của cô ta đều truyền đến tai ông nội, điều này đã khiến ông ấy tức giận cực độ, phái người bắt cô trở lại đây ngay lập tức.
Tần Linh Lan biết bản thân ông nội luôn coi trọng danh tiếng lâu đời của Tần gia, ông không cho phép bất kì thành viên nào trong Tần gia hủy hoại hay vấy bẩn nó, bởi đó là một trong những điều cấm kị trong nguyên tắc của ông.
Lần này Tần Linh Lan đã phá vỡ một trong những nguyên tắc đó, chắc chắn sẽ bị trừng phạt, bất kì là thành viên nào trong Tần gia nếu khiến cho gia tộc bị vấy bẩn đều sẽ nhận lại một kết cục thảm hại.
Hơn hết, cô ta rất sợ hãi trước những hình phạt kia của ông nội, bởi lẽ Tần Linh Lan đã được chứng kiến cảnh đó, khi mà Tần Tố Ân bị cô ta hãm hại cũng đã bị ông nội thẳng tay vứt bỏ sang nước ngoài không thương tiếc. Ngay cả cha mẹ Tần Tố Ân cũng dửng dưng không quan tâm, mặc kệ Tần Tố Ân tự sinh tự diệt, lúc đó Tần Linh Lan rất hả hê vì đã diệt trừ được một mối họa lớn.
Nhưng hiện tại nghĩ đến việc bản thân mình sẽ là người tiếp theo, Tần Linh Lan không ngừng sợ hãi, cô ta tuyệt đối không thể bị bỏ rơi, bất kể bằng cách nào đi chăng nữa.
“Hừ! Đừng gọi ta là ông nội! Những lời ta nói có vẻ ngươi không để tâm thì phải? Lần này xem ra ta không thể làm ngơ…”
Tần lão gia một mặt lạnh tanh liếc nhìn cô cháu gái yêu quý của mình, tất cả sự tín nhiệm, sự tin tưởng vào cô cháu gái này đã mất hết. Lão không ngờ rằng sẽ có ngày, tất cả những người lão đặt hy vọng lên lại có thể yếu đuối và bất tài như vậy, từ đứa con cả đến đứa con thứ hai của lão đều không thể vừa ý lão.
Duy chỉ có đứa con út là có tiềm năng hơn cả, nhưng lão không nghĩ nó lại đối đầu với lão, không kiêng dè mà cắt đứt quan hệ chỉ
vì một tên nghiệt chủng.
“Ông nội…con biết sai rồi, xin ông tha thứ cho con. Lần sau…không…con tuyệt đối sẽ không vi phạm nữa, xin ông tha cho con… huhu…”
Tần Linh Lan sợ hãi tột độ, vội vã quỳ xuống trước mặt Tần lão gia, không ngừng nức nở van xin, cô ta chỉ hy vọng ông nội tha cho cô ta một lần này thôi. Nhưng điềm nhiên Tần lão gia không bị dáng vẻ đáng thương kia của cô ta cảm hóa, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh nhìn cô ta, không hề có ý định buông tha.
“Tha thứ ư? Ngươi xem ngươi đã làm gì hả?! Mặt mũi của Tần gia đã bị ngươi hủy hoại hết rồi! Đúng là đồ vô dụng!”
Tần lão gia không kìm nén được cơn giận dữ trong lòng mà đập bàn quát lên, tất cả những người có mặt tại đây đều run sợ trước khí thế bức người kia của lão, không ai dám ho he nửa lời. Nhất là Tần Dư Chí cùng bà vợ hiện tại của mình, dù hai người họ rất muốn mở miệng cầu xin, nhưng lại không dám.
“Huhu…con sai rồi… Ông nội, van xin ông tha cho con…con sẽ nghe theo lời ông mà…”
Tần Linh Lan vẫn không ngừng cầu xin nhưng cô ta chỉ nhận lại sự lạnh nhạt cũng như đôi mắt chết chóc từ ông nội, lần này cô ta đã hiểu được cái cảm giác của Tần Tố Ân rồi. Quả là rất thảm hại, bị chính người thân ruột thịt của mình ruồng bỏ không thương tiếc, thật sự khiến Tần Linh Lan sợ hãi đến tuyệt vọng.
“Ba mẹ, hai người giúp con đi…con sai rồi, cầu xin ông nội giúp con đi…huhu…”
Không nhận được sự tha thứ từ ông nội, Tần Linh Lan quay sang cầu cứu cha mẹ mình, cô ta là người mà cha mẹ yêu quý nhất, chắc chắn cha mẹ sẽ không bỏ rơi cô ta. Nhưng dường như cô ta đã đánh giá quá cao về sự quan trọng của mình trong lòng cha mẹ, họ lại không hề lên tiếng, họ chọn cách im lặng trước tất cả mọi chuyện.
Lúc này đây, Tần Linh Lan thật sự rơi vào tuyệt vọng, cô ta chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương, rốt cuộc thì cũng có ngày một vị tiểu thư cao quý như cô ta bị ruồng bỏ không thương tiếc.
Tần Linh Lan bất lực nhìn cha mẹ mình im lặng trước sự uy nghiêm của ông nội, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên nở một nụ cười tự giễu, một ý nghĩ điên rồ hiện hữu trong đầu cô ta. Đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng bỗng chốc mở lớn, Tần Linh Lan nhướn người đứng dậy cướp lấy khẩu súng bên hông quản gia, lên đạn chĩa thẳng vào thái dương của bản thân.
“Là các người ép con…tại sao lại không cho con đường lui hả! Tại sao chứ?! Cái danh tiếng thối nát kia quan trọng hơn mạng người sao? Haha…tôi hận Tần gia các người…” Tần Linh Lan cười điên loạn chất vấn ông nội cùng cha mẹ.
Hành động bất ngờ của cô ta khiến tất cả mọi người ở đây cả kinh, họ đều không nghĩ Tần Linh Lan lại có thể có ý định muốn tự sát trước mặt họ, đôi đồng tử của Tần lão gia có chút dao động. Còn cha mẹ Tần Linh Lan thì đã không thể ở yên, mẹ cô ta vội vã khóc lóc cầu xin.
“Cha, xin người tha cho con gái con một mạng…nó thật sự biết lỗi rồi…”
Bà ta bỏ hết tôn nghiêm của bản thân mà quỳ gối xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin Tần lão gia, Tần Dư Chí thấy thế cũng lên tiếng.
“Cha, Linh Lan còn nhỏ không hiểu chuyện, mong cha cho một cơ hội để nó sửa lỗi lầm của mình, tất cả mọi chuyện con sẽ chịu trách nhiệm. Mong cha nương tay…”
Thấy tình thế có chút chuyển biến, Tần Linh Lan im lặng quan sát, không nghĩ cách này có thể khiến cha mẹ hồi tâm chuyển ý. Nhất thời trong lòng cô ta lạnh đi vài phần, nếu như cô ta không dùng cách cực đoan này uy hiếp, có lẽ cuộc đời của cô ta sẽ bị hủy hoại…thật thảm hại mà…
Người được gọi là cha mẹ hóa ra cũng chỉ như vậy, họ lo sợ nếu cô ta chết đi thì quyền thừa kế sẽ bị rơi vào tay kẻ khác, bởi cô ta biết rất rõ cha cô ta từ vụ tai nạn 10 năm trước đã mất đi khả năng có con. Nghĩ đến đây, Tần Linh Lan lại càng cảm thấy lạnh lẽo, cái gọi là huyết mạch tình thâm hóa ra chỉ có vậy…
Tần lão gia nhíu chặt mày, liếc nhìn con dâu cùng con trai cả của bản thân, trong lòng thầm tính toán. Hiện tại lão ta cũng chỉ có đứa cháu này là dùng được, hiển nhiên vẫn còn một người nữa chính là con gái của Tần Lôi, nhưng đứa cháu đó đã phạm phải cấm kị không thể tha thứ.
Lão cũng tuyệt đối sẽ không hạ mình xuống để đón đứa cháu nội đó trở lại Tần gia, cho nên suy đi tính lại cũng chỉ có cô cháu gái trước mặt này là dùng được, không thể để nó tự sát.
“Hừ! Tự xử lý cho tốt, trong vòng một tháng mà không thay đổi…đừng nghĩ đến việc ở lại Tần gia!”
Tần lão gia suy nghĩ hồi lâu, mới buông ra lời răn đe, nói xong còn không quên liếc nhìn Tần Linh Lan với ánh mắt khiêu khích.
“Nếu muốn chết thì thoải mái bóp cò!”
Lão ta lại lạnh nhạt nói một câu, khiến Tần Linh Lan chết lặng, bàn tay cầm súng run rẩy, sau đó từ từ hạ xuống. Tần lão gia hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu, còn không quên ra lệnh quản gia tiễn khách.
Thấy con gái bảo bối chết lặng ngồi thụp xuống đất, Vu Nhược Đồng hốt hoảng chạy lại ôm lấy Tần Linh Lan, khóc nức nở.
“Linh Lan…đừng làm mẹ sợ, mẹ xin lỗi…”
“…”
Đáp lại lời nói của Vu Nhược Đồng là sự im lặng đến đáng sợ của con gái, bà ta rơi vào hoang mang, vội vã buông người con gái ra, mặt đối mặt với nhau. Đập vào mắt bà ta là khuôn mặt trắng bệch cùng ánh mắt vô hồn của Tần Linh Lan, bà ta không ngừng gọi tên nhưng không hề khiến con gái tỉnh táo lại, nhận ra có cái gì đó bất thường bà ta vội vã giục chồng mình đưa con gái về nhà.
Nhìn theo gia đình ba người anh cả rời đi, Tần Lôi không nói gì chỉ lạnh nhạt bước đi, nhưng bà vợ phía sau ông lại rất thích thú, khóe môi bà ta khẽ nở một nụ cười thỏa mãn. Dường như tất cả mọi chuyện mới chỉ là khởi đầu, là khởi đầu cho sự trả thù của bà ta…
“Ân Nhi…mẹ sẽ khiến cho những người kia phải đi cùng con, đợi mẹ…”
Chỉ thấy tiếp theo đó bà ta khẽ mấp máy môi, rồi lẩm nhẩm một câu, ánh mắt trở nên đỏ ngầu đến đáng sợ, giống như một con quỷ dữ tợn vậy…
Cửa hàng hoa_nơi Âu Nam Diệp làm việc, từ sáng sớm hình dáng soái ca của Dạ Kiêu đã đập vào mắt mấy cô nhân viên trong cửa hàng, người nào người nấy đều vui mừng khôn siết khi ngày nào cũng được ngắm trai miễn phí.
Lí do rất đơn giản, bởi ngày nào Hồ Điệp còn ở chỗ này thay Âu Nam Diệp quản lý cửa hàng hoa thì ngày đó vị soái ca kia cũng sẽ đến. Tình trạng này đã kéo dài suốt một tháng nay rồi, ấy vậy mà hình như giữa họ vẫn không có thêm bước tiến triển nào, ngoài những cuộc cãi nhau không hồi kết ra thì dường như giữa họ chưa bao giờ tồn tại hai chữ ‘ngọt ngào’.
“Cô nói xem khi nào anh Dạ Kiêu có thể tán đổ chị Hồ Điệp của chúng ta đây? Tôi rất thích CP này nha, làm sao để đẩy thuyền nhỉ?” Một cô nhân viên tóc nâu trong hội tám chuyện khẽ thì thào.
“Cô không thấy dạo này anh Dạ đến đây với tần xuất khá dày đặc hả, tôi nghĩ sẽ không lâu nữa đâu. Chẳng có người phụ nữ nào mà không say mê trước sắc đẹp của anh ấy cả.” Cô nhân viên ngoại quốc gật gù phụ họa theo.
“Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ yêu anh ấy ngay từ lần đầu gặp mặt.”
Một cô nhân viên khác vừa cầm bó hoa gói gọn gàng đến quầy thanh toán, đi ngang qua thấy hai người kia bàn tán cũng nhập hội.
“Tôi cũng vậy.” Hai cô nhân viên còn lại cũng đồng thanh đáp.
“…”
Bên kia ba cô nàng vẫn hăng say tám chuyện, mà lúc này đây, hai nhân vật chính trong câu chuyện đang im lặng ngồi đối diện nhau trên bàn trà tiếp khách. Khuôn mặt Hồ Điệp có chút không được tự nhiên cho lắm, mày luôn nhíu chặt như đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc.
“Cô đâu nhất thiết phải lúc nào cũng trưng ra bộ mặt khó coi như vậy khi nhìn tôi chứ, thật khó coi chết đi được.” Dạ Kiêu khẽ bĩu môi than thở.
“Tôi bắt anh nhìn sao? Tôi cũng không mời anh ngày nào cũng tới đây, thật phiền phức…” Hồ Điệp không chịu thua khẽ lẩm nhẩm trách móc.
Vì chuyện của anh mà cô mất ngủ mấy ngày nay rồi, hại cô mệt mỏi mấy ngày nay, thật tức chết mà. Không biết trong đầu anh đang nghĩ gì nữa, suốt ngày tìm đến cô nói nhăng nói cuội, chả hiểu sao lúc trước cô lại ái mộ anh, đúng là điên rồ…
“Tôi phiền phức hả? Tôi tưởng người nào đó không thấy tôi thì sẽ lo lắng chứ? Hóa ra không phải à?”
Dạ Kiêu mỉm cười ghé sát lại phía Hồ Điệp, vươn tay vén lại những lọn tóc đang rũ xuống mắt cô lên, khẽ lên tiếng. Hành động đột ngột của anh khiến Hồ Điệp bất động, trái tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, hai má không tự chủ được trở nên phiến hồng.
“Tôi mới không…có…” Hồ Điệp lắp bắp nói không nên lời, dường như bị nói trúng tim đen.
Thấy được sự bối rối trong mắt cô, Dạ Kiêu lại nở một nụ cười, sau đó đứng thẳng người dậy, trước ánh mắt tò mò của mấy cô nhân viên trong tiệm, anh cúi đầu xuống nhìn cô, chân thành cất giọng:
“Hồ Điệp, tôi thật sự nghiêm túc muốn theo đuổi em. Vậy nên, hãy cho tôi một cơ hội nhé?”
Hồ Điệp bất ngờ trước câu nói của Dạ Kiêu, đôi mắt cô mở lớn như không tin vào những hành động mà cô nhìn thấy, toàn thân trở nên căng thẳng không thốt ra lời nào. Bởi lúc này đây ngoài căng thẳng ra, trái tim cô đang đập loạn xạ, trong lòng không khỏi rung động trước câu nói của Dạ Kiêu, hình như cô sắp không thể thoát khỏi cám dỗ này nữa rồi…
Cô lần này chính thức tiêu đời rồi!