Yêu Anh Là Điều Em Không Thể

Chương 2: "Đừng nói nhiều quá khi ở trước mặt tôi"



_________________________

Đưa cô về căn biệt thự nằm khuất sâu trong rừng, xung quanh chỉ toàn cây với cây. Ngoài ra thì không thấy gì khác.

Cửu Tuyên Âm hơi ngạc nhiên dù vậy cũng chẳng lên tiếng hay hỏi han gì hết, anh ta đã dùng tiền để mua cô rồi vậy nên từ giờ cô chính là món đồ của anh ta.

Tùy ý, nếu muốn đưa cô đi đâu thì cô sẽ đi theo đó.

.......

Đỗ xe xong, hai người cùng bước xuống. Quanh căn biệt thự đầy ắp vệ sĩ, không còn chừa một lỗ hỏng nào để có thể trốn đi được.

Cửu Tuyên Âm vừa đi theo sau anh vào trong vừa vẫy tay chào các chàng trai áo đen đứng quanh căn nhà, họ thì không chút phản ứng, vẫn đứng thẳng lưng nghiêm nghị.

Vô vị thật!

Vào đến bên trong, không ngoài dự đoán, rất xa hoa và lộng lẫy. Căn phòng được bày trí theo phong cách hoàng gia, nhìn choáng vô cùng.

Cửu Tuyên Âm lúc nhìn nhịn không được mà lên tiếng:"Anh Phong, sau này em sẽ được ở nơi lộng lẫy này hả?"

"Thích hay không thì đều phải ở đây"

"Hì hì, em đương nhiên là quá thích luôn ấy chứ, em còn không dám mơ mà giờ lại được tận mắt tận tay tận chân bước vào đây thì sao dám chê"

"Đừng nói nhiều quá khi ở trước mặt tôi"

"À, ồ'' Cô hơi phồng phồng má lên

Theo chân anh lên lầu, cô được sắp một phòng ở ngay cạnh phòng anh, nói không điêu chứ cái phòng này còn rộng hơn gấp ba lần cái quán bar kia.

"Đừng khóa cửa tùy tiện" Anh nói

"Dạ được, hihi"

Cửu Tuyên Âm nhìn quanh căn phòng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Cho cô ở đây cả đời không bước ra ngoài cũng được luôn ấy.

"Và cũng đừng vào thư phòng của tôi, nếu tôi không cho phép"

Cô gật đầu ngoan ngoãn.

Còn anh thì xoay người bước ra ngoài.

Như vừa trút được gánh nặng, cô thở phào ra chạy tới chiếc giường rộng lớn và nằm ịch lên, mềm mại thoải mái, tuyệt cà là vời.

Nằm được một lúc cô bật dậy và bắt đầu đi tham quan khắp nơi trong căn phòng. Trước tiên là mở tủ quần áo to tướng, bên trong đều là những bộ quần áo giới hạn mà trên thế giới chỉ tầm một hai cái có khi là còn có cái chưa tung ra thị trường.

Cửu Tuyên Âm lấy ra một bộ ướm lên người mình, vừa như in, sao lại hay như thế chứ!

Tiếp đến là kệ giày, khỏi phải nói quá hoành tráng, đủ kiểu đủ mẫu. Đây đích thị là thiên đường rồi!!

Dời bước sang bàn trang điểm, trên đó đặt sẵn một chiếc điện thoại, một loptop, và một máy tính bảng đời mới nhất.

Cô há hốc mồm ngạc nhiên, gì đây, cô đang ở nơi nào vậy....thiên của thiên đường à!

Cửu Tuyên Âm cầm điện thoại mở lên, bên trong đã có sẵn một số điện thoại chắc chắn là của anh rồi. Cô bấm vào phần lưu tên, và lưu một cái tên vô cùng thân thương.



{Anh yêu❤}

"Quá đỉnh, tự nhiên một bước lên mây, như vậy ai mà không thích chứ!"

Cộc cộc

Cửu Tuyên Âm đặt điện thoại xuống, đi ra mở cửa, cô mỉm cười thân thiện với người đang đứng đó.

"Chào bác, có chuyện gì vậy ạ?"

"Chủ nhân bảo cô cùng xuống ăn tối"

Người đứng trước cửa là một phụ nữ tuổi trung niên bà ăn bận rất lịch sự và trang trọng, hình như là quản gia trong nhà.

"Dạ, nhờ bác nói anh ấy là đợi con chút, con chưa tắm"

Bà quản gia chắp hai tay phía trước hơi cúi người nhẹ:"Không sao, chủ nhân đang đợi"

Cửu Tuyên Âm cười hơi đơ, với tình hình này thì dù có nói gì cũng không lay chuyển được bà ấy rồi, cô đành chấp thuận theo thôi.

"Vậy giờ con xuống ngay"

Bà hơi lùi người về sau đưa tay mời cô đi trước, Cửu Tuyên Âm cũng hơi cúi đầu lễ phép đi ra trước.

Trong căn nhà này phải để ý nguyên tắc thôi!

Cô bước chân xuống tới sảnh nhà chính rồi theo sự hướng dẫn mà đi qua tới phòng ăn, to lớn thật. Chỉ có mình anh ngồi trong một chiếc bàn to bự đủ cho chắc gần trăm người.

"Anh Phong, em tới rồi!"

Cô vui vẻ tung tăng đi tới ngồi xuống cạnh anh. Rất tự nhiên mà xẻ thịt trên đĩa ra.

Lý Tuấn Phong thì lại nhìn cô chằm chằm, làm hành động của cô hơi cứng lại, cô khẽ nhìn qua anh.

"Anh muốn em xẻ thịt cho anh à?"

"Không"

"Vậy...sao lại nhìn như thế chứ? Em không thoải mái được!" Giọng vế sau của cô hơi chút nũng nịu

Lý Tuấn Phong đưa tay tới cầm lấy đĩa thịt của cô đặt qua chỗ mình, Cửu Tuyên Âm chỉ có thể cắn răng nhìn thịt của mình bay qua anh.

"Tôi thích ăn phần này"

Mấy người làm đứng xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhưng ngay lập tức bị quản gia nhắc nhở, họ liền trở về trạng thái cũ.

Cửu Tuyên Âm gượng cười:"Dạ...vậy anh ăn đi"

"Cô có ý kiến?"

"Nô nô, em nào dám ý kiến gì đâu, anh ăn ngon miệng nha" Cô gửi tới anh một nụ hôn gió

Lý Tuấn Phong bắt đầu cầm nĩa lên và ăn. Còn cô đành phải xẻ lại thịt từ đầu, đúng là xúi quẩy thật.

Bàn ăn bỗng chốc trở nên yên ắng trong phút chốc, làm cô quả thật không quen lắm, nhìn qua anh thì anh vẫn đang điềm đạm mà ăn, dáng ăn đúng chuẩn một quý tộc có ăn học.



Cửu Tuyên Âm liếc nhìn những người làm xung quanh một lượt, đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng táo báo.

"Ăn xong qua thư phòng"

Lý Tuấn Phong uống một ngụm nước lọc, xong anh lấy khăn lau lau miệng rồi đứng dậy rời đi.

Cô nhìn theo bóng dáng anh thì có chút đơ ra, sao ăn nhanh thế?

Cửu Tuyên Âm vội ngó qua phần ăn của anh, quả thật anh chỉ ăn mỗi đĩa thịt lúc nảy cô xẻ ra thôi và hoàn toàn không động vào bất kì món nào khác.

"Kì lạ" Cô nói nhỏ trong miệng

Nhưng trong lòng thì đang rộn ràng, vậy thì bàn ăn này là của cô rồi!

...........

"Cô Cửu, đến giờ rồi"

Bà quản gia kính nể bước tới gần cô dù vẫn giữ khoảng cách vừa đủ nghe.

Cửu Tuyên Âm đang nhai thức ăn thì nhìn qua bà khó hiểu, cô hơi nghiêng đầu qua.

Cố nhai nhanh nuốt xuống dưới.

"Dạ, giờ gì ạ?"

"Giờ ăn đã hết rồi"

"Hả? Nhưng...con vừa mới ăn..."

Nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của bà ấy làm cô cũng chẳng dám nói thêm tiếng nào, đành đặt miếng tôm vừa xiên xuống dĩa, uống một ngụm nước rồi đứng lên.

Bà quản gia đánh mắt qua cho người làm, họ hiểu ý liền tới dọn dẹp. Xong bà đi trước dẫn cô đi theo sau.

Lần này thì không phải về phòng mà rẽ đi theo hướng khác, nơi đó chỉ có duy nhất mọi căn phòng.

Bà ấy đi tới gõ hai tiếng lên cửa, rồi tự mở ra nhưng không vào mà mời cô đi trước. Cửu Tuyên Âm cười cười gật đầu bước vào trong. Bà ấy liền cúi đầu rồi đóng cửa lại bước ra ngoài.

Để cô đứng đó bơ vơ, Cửu Tuyên Âm hơi căng thẳng nhìn vào trong, nơi này như là thư viện vậy rất nhiều sách. Và ở cuối đường thì anh đang ngồi đó, trên bàn làm việc.

Cửu Tuyên Âm đi tới gần mới thấy rõ anh, hôm nay lại đeo kính. Thường ngày thì đã đẹp rồi mà giờ còn đẹp hơn.

Cửu Tuyên Âm không dám lên tiếng vì thấy anh đang chăm chú đọc cái gì đó, nên cô lùi bước về phía chiếc ghế sopha để ngồi xuống, với đại một cuốn sách mở ra. Rồi đóng lại ngay lập tức.

Cái thứ tiếng gì vậy trời!

"Hy Lạp, sách của người Hy Lạp đó" . Lý Tuấn Phong lên tiếng

Cô mỉm cười chống tay lên bàn nhìn anh:"Anh Phong hôm nay nhìn quyến rũ quá à, nếu bây giờ anh mà nằm trên giường với bộ dạng này...thì em chắc không nhịn được mất!"

Tiếp tục im lặng, không có dấu hiệu sẽ trả lời.

Gì vậy trời? Vậy kêu tui vô đây chi?

__________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv