Editor: Nguyetmai
Thanh Long chưa dứt lời thì Hột Khê đã đỏ lựng cả mặt. Hắn chưa nói hết thì Hột Khê cũng có thể đoán được đám người này nhìn thấy cái gì. Lúc này cô ước gì có một cái lỗ để cô chui xuống.
Bạch Hổ còn cười ngây thơ vô số tội nói: "Việc gọi Vương phi là mệnh lệnh của chủ nhân, nếu như Vương phi có ý kiến gì thì cứ việc bàn với chủ nhân! Đúng rồi, chủ nhân đã đợi Vương phi ở Thủy Tạ Các rất lâu rồi, mời Vương phi mau qua đó!"
Ngươi cho rằng nói với hắn có tác dụng sao? Hột Khê nghiến răng, lấy một hộp thức ăn từ trong không gian đưa cho Bạch Hổ: "Đây là thức ăn hôm qua ta làm cho chủ nhân quý hóa của ngươi, ngươi mau đưa cho hắn đi. Ta đi chuẩn bị những thảo dược cần thiết một lát."
Sao Bạch Hổ dám nhận chứ, thậm chí còn làm quá lùi về sau một bước, xua tay nói: "Vương phi tha cho thuộc hạ, nếu chủ nhân thấy thuộc hạ đến thay vì Vương phi thì chắc chắc lột da thuộc hạ mất. Vương phi vẫn nên đích thân mang qua đi. Chủ nhân nhìn thấy Vương phi nhất định sẽ rất vui, nói không chừng vết thương cũng sẽ nhanh khỏi hơn đó."
"Về việc xử lý thảo dược, lão Khâu đã học được rồi, cứ sai ông ấy giúp Vương phi một tay, có đúng không lão Khâu?"
"Đúng đúng." Lão Khâu sờ râu mỉm cười nói: "Có thể giúp Vương phi một tay là vinh dự của lão phu!"
Hột Khê hết sức buồn bực nhưng lại lực bất tòng tâm, xoay người đi về phía tẩm cung của Nam Cung Dục.
Lúc này Hột Khê đang xách hộp cơm, do khi đi đung đưa qua lại, hương thơm của thức ăn bên trong nhẹ nhàng tỏa ra, khiến cho Vô Dục vốn đang ở bên cạnh xem trò vui không nhịn được mà hít lấy hít để.
"Đây… đây là mùi hương gì vậy?"
Vô Dục nghển cổ ngó vào bên trong hộp thức ăn liên tục, dáng vẻ nhỏ dãi háu ăn đó khiến Bạch Hổ cười phá lên, vỗ lưng của hắn: "Đây là thức ăn độc nhất vô nhị do Vương phi nấu, thơm ngon vô cùng có thể sánh với cao lương mỹ vị. Ta dám chắc rằng, mặc dù Vô Dục nhà ngươi đã ăn hết món ngon trên thiên hạ nhưng tuyệt đối chẳng có loại nào có thể so sánh với tay nghề của Vương phi, chỉ cần ngươi ăn một lần là cả đời nhớ mãi, sau này sẽ không thể ăn những món ăn khác được nữa."
Vị trí của Vô Dục trong số đám thuộc hạ của Nam Cung Dục là một trong tứ đại ác thú tham ăn, chỉ nhìn tên của hắn liền biết được hắn đam mê ăn uống và thức ăn nhiều thế nào.
Nghe Bạch Hổ nói thế, lòng bồn chồn của hắn càng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, chớp chớp mắt nhìn Hột Khê, đột nhiên từ một vị công tử hóa thành con chó nhỏ trung thành cố tỏ vẻ đáng yêu xin ăn.
Quả nhiên Hột Khê bị dáng vẻ này của hắn che mờ mắt. Chết tiệt đây là Vô Dục công tử, vị quản lý ngọc thụ lâm phong, khí thế ngút trời của Thao Thiết Quán đây sao? Quả thật còn không bằng tên ngốc Bạch Hổ nữa!
Hơn nữa buồn bực nhất là tên nhóc này còn nhảy tới nhảy lui quanh người cô, miệng kêu không ngớt "Vương phi! Vương phi!" Đúng là đinh tai nhức óc, khiến Hột Khê ước gì có thể đánh một chưởng giết chết con ruồi cứ kêu vo ve này.
Đến cả Thanh Long cũng che mặt bưng trán không thể nhìn nổi cảnh này nữa, ước chi có thể kéo cái tên đáng xấu hổ này ném ra khỏi phủ Minh Vương. Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ tính cách Vô Dục, bình thường tên này hay nhàn nhã, lười nhác, chẳng để ý đến thứ gì cả, nhưng một khi đã để ý, thì có sứt đầu mẻ trán cũng phải giành được.
Hơn nữa, mặc dù tu vi của Vô Dục cũng không tính là quá cao nhưng sự khéo léo thì chẳng ai bì lại. Nếu thật sự đối đầu thì hắn và Bạch Hổ chưa chắc đã có thể khống chế nổi Vô Dục.
Cuốn cùng, Hột Khê bị nài nỉ đến đành giơ tay chịu trói, lấy một hộp thức ăn khác từ trong không gian ra ném cho hắn, lạnh lùng nói: "Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không thế này nữa!"
Vô Dục nhận lấy hộp cơm, ngửi được một mùi hương thơm nồng xộc vào mùi, ngay lập tức hai mắt sáng rỡ, bộ dạng như thể muốn ngốn sạch luôn cái hộp gỗ.