Editor: Nguyetmai
Đôi mắt Thượng Quan Duệ sáng quắc, lập tức hạ lệnh cho một tên hộ vệ đứng bên cạnh: "Đi tìm hết tất cả thiếu niên họ Hề trong thành Yên Kinh cho ta, ta muốn xem thử tên nhóc kia là thần thánh phương nào."
Tên thuộc hạ nhanh chóng nhận lệnh rời đi, chỉ còn lại Thượng Quan Trân Nguyệt giậm chân bình bịch chửi mắng phía sau. Thượng Quan Duệ xoay đầu liếc nhìn muội muội rồi hừ lạnh, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.
Hoàng muội của hắn đúng là được phụ hoàng chiều hư rồi, mơ mộng hão huyền đòi gả cho Minh Vương. Nếu nó cứ tiếp tục vô phép vô tắc như thế, cuối cùng sẽ có một ngày treo cao ngã đau. Có điều, mong rằng nó đừng làm hỏng chuyện đại sự của hoàng huynh và hắn.
Lúc này, đám đông vây xem thấy chẳng còn trò vui nữa nên đã dần dần tản ra, không một ai hay biết ở góc đường tối tăm có một tên bán hàng rong mặc trên mình bộ trang phục mộc mạc màu xám tro đang nhìn chằm chặp vào cánh cổng lớn đóng kín của phủ Minh Vương. Khóe miệng y nở một nụ cười tươi, sau đó y phóng một con hạc giấy vào không trung.
Trong phút chốc, hạc giấy hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh rơi trên một khoảng sân trước, nơi đang có một ông lão mặc chiếc áo dài màu trắng đang ngồi.
Ông lão cầm lấy hạc giấy, liếc nhìn dòng tin tức bên trên đó, ngay lập tức khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Đúng là chẳng tốn chút sức mà đạt được! Không ngờ cậu thiếu niên thần y mà bọn họ tìm hơn một tháng nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn ở cùng Minh Vương.
Tuy sự can thiệp của Minh Vương sẽ khiến sự việc trở nên phức tạp một chút nhưng để có được bí pháp nối kinh mạch kia, nhà họ Khương của hắn bắt buộc phải bắt được cậu thiếu niên kia.
Ông lão đốt trụi hạc giấy trong tay, trầm mặc trong giây lát rồi đột nhiên trầm giọng nói: "Lập tức gọi Tạ Sùng Minh tới gặp ta."
Tên thuộc hạ nhanh chóng nhận lệnh đi trước, một chốc sau, dẫn thầy thuốc Tạ vẫn đang vận trang phục luyện đan đến.
Thầy thuốc Tạ chưa kịp mở lời hỏi, Khương trưởng lão đã nhẹ giọng nói: "Đã tìm thấy tên nhãi ranh khiến ngươi thất bại và phải quỳ gối lúc trước rồi, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?"
Khuôn mặt thầy thuốc Tạ cứng nhắc, trong mắt bùng lên thù hận mãnh liệt, nhưng ngay lập tức trấn định lại, cúi đầu đáp: "Xin Khương lão gia yên tâm, thuộc hạ nhất định giành được phương pháp nối kinh mạch bí mật của thằng nhãi ranh kia, đích thân dâng lên cho trưởng lão!"
…
Hột Khê vừa bước vào phủ Minh Vương đã trông thấy Thanh Long, Bạch Hổ và Vô Tâm cùng nhau tiếp đón thầy thuốc Khâu Tứ phẩm, người hôm qua đã cùng Hột Khê thảo luận về Ngọc Hỏa Thiềm Thừ. Hôm qua cô thấy sau khi Vô Tâm và Huyền Vũ xác nhận nhận xong an nguy của Nam Cung Dục thì đã quay về vị trí của mình.
Còn lúc này, thái độ của đám người Thanh Long và lão Khâu khi nhìn thấy Hột Khê quay ngoắt một trăm tám mươi độ, dù nói họ cung phụng cô như Bồ Tát cũng không quá chút nào.
Lão Khâu quá đỗi ngạc nhiên vây lấy Hột Khê hỏi lấy hỏi để: "Vương phi, lão phu thực sự không hiểu được tại sao cây thần khô không có linh lực vẫn có công dụng chữa bệnh, hơn nữa còn không hề thua kém đan dược là bao."
"Vương phi dùng cách gì trung hòa hàn khí của Âm Ngưng Thảo. Hôm qua lão phu suy nghĩ nát óc cũng không thể nào lý giải cho được. Y thuật của Vương phi thực sự quá thần kỳ…"
"Dừng lại!" Hột Khê nghiêm mặt cắt ngang những lời lải nhải không ngừng của ông ta: "Các ngươi có thể đừng gọi ta là Vương phi nữa được không?"
Bọn họ nghe thấy thế thì sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu, Thanh Long mới hắng giọng ho khẽ, nhìn Hột Khê đầy ẩn ý: "Vương phi cứ đùa, người trong phủ Minh Vương đều tận mắt chứng kiến quan hệ của chủ nhân và Vương phi. Đặc biệt lúc sinh ra lốc xoáy tối hôm trước, chúng tôi vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy vương phi và chủ nhân…"