Về đến nhà, Diêu Phương Phong đợi mọi người trở về nghỉ ngơi liền đến phòng của Chân Đồng.
Ông do dự một lát rồi nâng tay lên gõ cửa.
Cọc cọc hai tiếng thì chiếc cửa bật mở, Chân Đồng đã sớm thay đồ. Bây giờ trên người cô chỉ là một chiếc áo thun mỏng và quần đùi đơn giản. Chân Đồng không hiểu tại sao ba lại đến tìm mình nhưng linh cảm cho cô biết có gì đó không lành.
"Ba tìm con có gì không?"
Diêu Phương Phong nhìn gương mặt vô cảm của Chân Đồng mà không khỏi nhớ đến người vợ đã mất. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt không chút cảm xúc ấy của cô, nó khiến ông không thể nào không nhớ đến ánh mắt oán hận của Vân Tình.. lạnh lẽo, không một chút tình cảm.
"Ra ngoài một lát."
Kìm chế lại cảm xúc bất ổn vừa rồi, Diêu Phương Phong gọi Chân Đồng vào phòng mình. Nơi này chỉ là một căn phòng nhỏ, được ông dùng mỗi khi làm việc. Xung quanh cũng không có gì quá cầu kì và hấp dẫn, trên bàn còn dư lại một loạt hồ sơ chưa được xem xong, tách cafe uống dỡ vẫn còn đó.
Diêu Phương Phong bảo cô ngồi xuống, đích thân chuẩn bị cho cô một tách trà. Vì ông không thích muốn đồ lạnh nên căn phòng này lúc nào cũng có sẵn một máy nước ấm, có thể pha trà hoặc các loại nước uống khác.
Diêu Phương Phong từng nghĩ Chân Đồng là đứa trẻ rất nghe lời, sẽ không bao giờ làm trái lời ông. Từ nhỏ đã luôn đứa con khiến Diêu Phương Phong hãnh diện nhất. Điều gần đây khiến ông vô cùng khó chịu và tức giận có lẽ là việc Chân Đồng không thi vào đại học mà mình muốn.
Đứa trẻ luôn vâng dạ trước những đề nghị của mình giờ đây như muốn thoát khỏi ranh giới vốn có của nó..
Diêu Phương Phong không cho phép điều đó xảy ra, thay vì buông tay thả con bé tự do, ông thà tạo ra bức tường chắc chắn hơn. Biết rằng Chân Đồng sẽ rất ghét mình, nhưng Diêu Phương Phong không muốn bất kì ai trong gia đình này rời khỏi vòng tay của ông. Có thể đó là ràng buộc, là chấp niệm.. nhưng Diêu Phương Phong không có ý định thay đổi. Ông muốn tất cả phải nằm trong sự kiểm soát của mình, cũng không cho phép bất kì ai hay điều gì khiến điều đó bị rối loạn.
Nếu Chân Đồng muốn chống đối như vậy, thì Diêu Phương Phong sẽ cho cô thấy cô không thể vào thoát khỏi vòng tay của mình. Trước đây ông từng nghĩ Chân Đồng rất khác mình, cũng không có điểm nào giống Vân Tình. Cô luôn nghe lời và trở thành một đứa trẻ ngoan như sự mong muốn của mọi người, làm tốt từng thứ từng thứ một không một lời oán trách. Giống như một con rối bị người khác giật dây, hoàn toàn không có ý kiến của chính mình.
Nhưng Chân Đồng lúc này mang theo sự chống đối và ngang nghạnh. Vẫn là cô vâng lời của lúc xưa, nhưng Diêu Phương Phong cảm thấy đứa con này đang trở nên lạ lẫm. Sự thay đổi từng chút một này khiến ông có chút bất an. Lúc Chân Đồng không một lời thi vào đại học A, thẳng thắn từ chối sự sắp đặt của mình, nó khiến Diêu Phương Phong vô cùng tức giận. Đó là lần đầu tiên ông nổi cáu với Chân Đồng, lần đầu tiên sợ hãi cảm giác đứa trẻ này sẽ rời xa mình mãi mãi.. như cách mẹ cô đã từng làm.
Từng suy nghĩ phải kiểm soát Chân Đồng liên tục lặp lại trong đầu Diêu Phương Phong đến tận hôm nay. Ông chưa từng từ bỏ hy vọng mang cô trở về thành phố A, thậm chí chỉ cần Chân Đồng đồng ý Diêu Phương Phong liền có thể sắp xếp mọi thứ.
Có thể dùng thủ đoạn hay thậm chí là quyền lực để bắt Chân Đồng về thành phố A, nhưng ông đã do dự vì sợ cô sẽ mang thêm nhiều thành kiến với mình. Khoảnh khắc khi Diêu Phương Phong nhận ra Chân Đồng có rất nhiều điểm mình, ông đã hiểu lí do vì sao cô luôn nghe lời như vậy. Có lẽ chỉ vì ngày hôm nay..
Ngày hoàn toàn không cần sự giúp đỡ từ gia đình này..
Một ngày có thể vững chắc đứng trên đôi chân của chính mình..
Chân Đồng là đứa trẻ sẽ càng chạy xa nếu ai đó muốn ràng buộc cô.
Chỉ điều này thôi cũng rất giống Diêu Phương Phong. Năm đó khi ba ông muốn ông cưới con gái của một gia đình khác, điều đó như làm Diêu Phương Phong sắp điên lên. Ông đã thích Vân TÌnh như vậy, thì làm sao chấp nhận người khác chứ? Không nói không rằng liền bỏ nhà ra đi, kết quả khi bị bắt lại đã bị ba đánh cho một trận tơi bời. Dù vậy vẫn không khiến Diêu Phương Phong thay đổi, ông sống chết không phải Vân Tình sẽ không lấy!
Cuối cùng cũng cưới được người như ý nguyện, nhưng lại mang về kết cục của hôm nay..Thẫn thờ trong muôn ngàn suy nghĩ, Diêu Phương Phong nhìn tách trà được đun xong, sau đó nhẹ nhàng đặt trước mặt Chân Đồng. Ông vốn muốn nói về thái độ của cô với Nguyên Hỉ nhưng lúc này lại không biết nên bắt đầu như thế này.
Diêu Phương Phong không biết sắc mặt của mình lúc này âm u như thế nào, nhưng khi Chân Đồng nhìn thấy sắc đang tối dần của ông, liền dâng lên dự cảm không tốt. Cô cảm thấy chuyện ba sắp nói sẽ không phải việc tốt lành gì.
"Khi nãy thái độ của con dành cho dì Nguyên Hỉ như vậy không được tốt lắm."
Nghe ba nói xong Chân Đồng liền hiểu vì sao sắc mặt của ông lại tồi tệ như vậy. Đây không phải lần đầu ba hy vọng cô đối xử dì như mẹ. Chân Đồng không trách ông nhưng thái độ như thể cô đã làm ra tội lỗi rất lớn của ba khiến Chân Đồng rất khó chịu. Cô đã cố gắng nhưng không thể lừa mình dối người rằng cô rất đồng tình với ý kiến của dì.
"Con chỉ nói ra suy nghĩ của mình."
Thấy Chân Đồng như không hiểu lời mình, Diêu Phương Phong hơi cau mài lại. Giọng nói không tự chủ mà trầm xuống.
"Ba không nói con không được nói ra suy nghĩ của mình mà thái độ của con dành cho dì! Làm sao lại có thể chuyện một cách vô phép như vậy với trưởng bối chứ?"
Lời ông nói khiến tay Chân Đồng nhẹ run lên, những lời này làm cô nhớ đến cảnh ba đánh mình chỉ vì một câu nói của dì. Ông lúc này không khác lúc đó chút nào. Nó khiến Chân Đồng nhớ đến cái quá khứ mà mình muốn chạy bỏ bao năm nay.
Cô mím môi không nói một lời nào, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc. Chân Đồng dường như phải cắn chặt răng để không phát ra âm thanh run rẩy vì tức giận của mình.
"Thái độ của con vô phép như vậy là thế nào?"
Giờ đây Chân Đồng chỉ có một suy nghĩ. Cô không làm gì sai cả, tại sao phải nhịn những lời quá đáng đó? Không quan tâm Chân Đồng thích hay không chỉ cần nhanh chóng kết hôn là được, ý kiến của cô chưa bao giờ được xem là tiêu điểm. Tất cả đều đem suy nghĩ của mình ra rồi định đoạt, kiểm soát mọi thứ. Suy cho cùng cũng không phải nghĩ cho Chân Đồng mà nói, họ chỉ muốn thoải mãn cái cảm giác độc tài, nắm trong tay quyền định đoạt của mình.
Chân Đồng thừ biết dì chỉ hy vọng cô tùy tiện kết hôn rồi rời khỏi căn nhà này. Chỉ như vậy bà mới không sợ ba giao quá nhiều tài sản cho cô. Chỉ có kết hôn sớm mới phải dựa dẫm vào nhà chồng, một Chân Đồng vô dụng như vậy sẽ không có khả năng được ba giao công ty.
Cô nhìn ba chằm chằm, chỉ thấy môi ông hé mở như muốn nói cái gì đó. Không đợi ba nói tiếp, Chân Đồng liền cắt ngang.
"Con cảm thấy mình không có gì để thay đổi cả. Thái độ của con tùy thuộc vào cách hành xử đối phương. Con lớn rồi.. không phải cái gì cũng im lặng chịu đựng như trước nữa."
Nói rồi cô đặt tách trà trên tay xuống, tuy chưa lấy lại bình tĩnh nhưng Chân Đồng vẫn quyết định tiếp tục. Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt ba rồi nói ra hai từ 'chịu đựng', lúc này cả hai dừng như thấy được sự kiên cường và tính ngưỡng của đối phương.
Diêu Phương Phong không nói được lời nào, chính tai nghe con gái hai từ 'chịu đựng' khiến ông mang muôn ngàn dư vị của cảm xúc, phút chốc liền nói không thành lời. Diêu Phương Phong cảm nhận được mức độ nặng nhẹ của từ đó.
Có thể với ai đó nó rất dễ nghe và đơn giản nhưng đối với ông thì lại khác. Chân Đồng chưa bao giờ than vãn bất kì điều gì, hôm nay là lần đầu tiên cô nói mình chịu đựng. Diêu Phương Phong dường như nghe ra sự nặng nề bên trong từng câu nói.
Chân Đồng thấy ba không nói tiếng nào liền cảm thấy kì lạ, bình thường nếu cô chống đối thì đã sớm bị đánh cho tơi tả nhưng hôm nay ông ấy lại không làm gì hết, thậm chí lấy một tia không tức giận. Ba như thế này khiến Chân Đồng cảm thấy lạ lẫm, không nắm bắt được.
Khi nói ra lời này Chân Đồng đã sớm chuẩn bị tin thần bị đánh nhưng cô đã quyết định cho dù bị đánh không ra hình người thì vẫn phải nói.
Diêu Phương Phong thẫn thờ một hồi, liền hít sâu một hơi, dằn lại cảm xúc bất lực trong tâm trí.
"Con ra ngoài đi. Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Ông nhắm mắt, lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân đang xa dần của Chân Đồng, rồi cả tiếng đống cửa. Khoảnh khắc này Diêu Phương Phong vô cùng nghi ngờ những điều mình làm đến tận bây giờ đều vô nghĩa. Trở thành như vậy rốt cuộc là tại điều gì?
Vì vết thương mà Vân Tình để lại khiến ông vô tình làm tổn thương con gái họ hay đơn giản là sự kiểm soát mù quáng của mình...