Sau khi Y Đằng và Chân Đồng kết thúc cuộc nói chuyện với nhau, cả hai liền quay về bàn ăn hoàn thành bữa trưa còn dang dở. Khác với bầu không khí hài hòa và ấp ám của gia đình Y Đằng, Chân Đồng bắt đầu bữa ăn một cách khá vất vả.
Tâm trạng vui vẻ khi nghe tin câu lạc bộ qua vòng một vừa rồi dần tan biến, cô không thể không cảm thấy ngột ngạt với tình huống hiện tại. Nội và dì lại bắt đầu câu chuyện kết hôn muôn thuở.
"Chân Đồng này, con cũng 20 tuổi rồi. Nên tìm bạn trai rồi nhanh chóng kết hôn đi, ở tuổi của con nên tìm một người tốt rồi lập gia đình. Con gái mà học nhiều quá cũng đâu có ít gì. Dù sao cũng phải ở nhà chăm con. Con đẹp như vậy, cứ tìm một người giàu có rồi kết hôn là được."
Lam Nguyên Hỉ, bà là người đã kết hôn với ba Chân Đồng ở tuổi 25, họ cách nhau ba tuổi. Ban đầu cô không có quá nhiều cảm xúc với người này, nhưng dần dần thái độ của dì khiến Chân Đồng không thể không bài xích. Có lẽ đó là những lần cô nghe được Lam Nguyên Hỉ hùa theo nội nói xấu mẹ, hoặc những lần cãi nhau với ba mỗi khi cô nhận được tiền tiêu vặt từ ông ấy.
Nhiều lần như vậy, Chân Đồng cũng sớm không còn hảo cảm với con người trước mặt. Bà luôn sợ một ngày nào đó cô sẽ thừa kế số tài sản của gia đình này. Vậy nên khi Chân Đồng kiên quyết thi vào khoa hóa học thì Lam Nguyên Hỉ chính là người duy nhất tán thành.
Từ nhỏ cô đã nhận ra việc bà không muốn mình trở nên tài giỏi, luôn ép Kì Tinh và Kì Dương phải xuất sắc hơn cô, làm mọi cách khiến Chân Đồng xao lãng việc học. Được copy tại || trùmt ruуệИ. VЛ ||
Cô không hiểu tại sao bà lại phải tốn nhiều tâm tư cho những chuyện như vậy. Rốt cuộc thì nó có nghĩa gì chứ?
Chân Đồng vốn dĩ không có ý định tranh giành tài sản với bất kì ai, ba cho hay không cũng không quan trọng. Chân Đồng chỉ muốn dùng năng lực của mình để đạt được thứ mình muốn. Những điều còn lại cô không quá bận tâm.
Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẫn nại để đáp lại yêu câu của Lam Nguyên Hỉ. Mặc kệ vẻ mặt đồng tình của nội, CHân Đồng thật sự không muốn thỏa hiệp thêm bất kì lần nào nữa. 20 năm trong đời.. như vậy cũng đủ lắm rồi. Cô muốn từ chút một, tự mình vượt khỏi những rào cản mà họ đã đặt ra, chứng minh rằng bản thân đủ mạnh mẽ để không bị bất cứ ai điều khiển.
"Con không nghĩ tới. Chỉ vì cái vỏ bọc nhiều tiền mà kết hôn thì con thấy mình cũng quá vô dụng rồi."
Câu nói này của Chân Đồng như có như không đâm thẳng vào lòng Lam Nguyên Hỉ, cả Diêu Phương Phong ngồi bên cạnh cũng phải dừng lại động tác cắt thịt trên tay mà nghiêm túc nhìn cô. Chân Đồng lúc này khiến ông cảm thấy có chút gì đó ngang nghạnh, không còn là đứa bé luôn vâng lời ông nữa. Điều này khiến Diêu Phương Phong có chút không vui, dù cô có trưởng thành thì vẫn là con gái của ông. Phải vâng lời ông mọi lúc.
Diêu Phương Phong hơi cau mài nhưng vẫn im lặng quan sát thái độ của Chân Đồng. Ông chợt nhận ra cô lớn lên rất giống mẹ, nhất là ở đôi mắt. Khi tâm trạng không vui sẽ như có như không mà làm bẻ mặt người khác..
"Con nói gì kì vậy. Ai cũng muốn kết hôn với người nổi bật mà. Tiền là một yếu tố quan trọng để kết hôn."
Lam Nguyên Hỉ chỉ biết cười trừ trước câu nói của Chân Đồng, lời cô vừa nói như đang mắng bà vì tiền mà kết hôn với Diêu Phương Phong, một người quá vô dụng. Sắc mặt Lam Nguyên Hỉ không tốt lắm, đứa trẻ suốt ngày chỉ biết im lặng nghe lời mọi người lại nói ra những lời như vậy.
"Không phải tiền của mình, tiêu tiền cũng phải nhìn sắc mặt mà dì."
Nói rồi Chân Đồng thoát dừng lại, quan sát nụ cười gượng gạo rồi dì rồi không khỏi thờ ơ tiếp tục.
"Con không có nhu cầu đáp ứng sự thỏa mãn của người khác."
Lam Nguyên Hỉ còn muốn nói gì đó nhưng liền bị Diêu Phương Phong chặn lại. Ông cảm thấy hôm nay như vậy là đủ rồi, cả gia đình ra ngoài ăn một bữa mà cần gì phải nói những lời khiến tâm trạng không tốt như vậy.
"Được rồi, ăn cơm đi. Chuyện của nó để nó tính."
Thấy chồng nói vậy Lam Nguyên Hỉ cũng không nói được lời nào. Bà im lặng không lên tiếng nhưng trong đầu không ngừng chửi bới Diêu Phương Phong bên nhẹ bên nặng. Ông ấy lúc nào cũng khen ngợi Chân Đồng nhưng lại che bai con của bọn họ, khi trách cứ Kì Tinh và Kì Dương cũng không quên đem Chân Đồng ra so sánh.
Nếu bà không ỉ ôi việc Diêu Phương Phong quá đáng khi ép Chân Đồng thi vào nghành mà mình không thích thì có lẽ ông đã sớm ép cô thi vào đại học kinh tế, rồi sắp xếp giao lại công ty cho cô. Nghĩ đến đây không khỏi khiến Lam Nguyên Hỉ cảm thấy uất ức. Bà từ bỏ thanh xuân để chạy theo Diêu Phương Phong, dùng mọi cách để lấy lòng bà nội Diêu, bỏ cả tôn nghiêm chỉ để được nghe một tiếng 'bà Diêu'. Mỗi giây phút đều khắt khe với con mình, chỉ hy vọng bọn nhỏ sẽ vượt qua Chân Đồng, để không bị cô lấy mất hào quang.
Tài sản nhà họ Diêu đáng ra phải thuộc về con bà. Lam Nguyên Hỉ không phản đối việc Diêu Phương Phong chia tài sản cho Chân Đồng, nhưng bà không tán thành ông tất cả cho cô! Nếu như vậy thì Kì Tinh, Kì Dương sẽ như thế nào?
Lam Nguyên Hỉ chỉ đứng ở lập trương của một người mẹ mà lo lắng cho con cái của mình. Bà bỏ ra nhiều như vậy không phải để làm một người mẹ kế tốt. Theo thực tế mà nói thì Lam Nguyên Hỉ không quan tâm sống chết của Chân Đồng, bà không thích cũng không ghét cô, nên chỉ cần Chân Đồng không có khả năng cướp hết tất cả gia tài của nhà họ Diêu thì bà sẽ mặc kệ cô muốn làm gì.
Nhưng thái độ của Diêu Phương Phong không hề như vậy, ông hy vọng đứa con gái lớn này sẽ nối nghiệp mình. Bà không tin Chân Đồng sau khi có được công ty rồi sẽ đối tốt với mình và tụi nhỏ, cũng không cam tâm khi con mình không nhận được số tài sản to lớn như cô. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Chân Đồng, Lam Nguyên Hỉ đã cảm thấy bất an. Cô khi ấy và thậm chí là bây giờ không khá một đứa tự kỉ là mấy, ánh mắt hồn không lấy mấy phần cảm xúc đó khiến bà nhận ra Chân Đồng rất khó gần.
Chỉ cần cô không chiếm được nhiều tài sản hơi Kì Tinh và Kì Dương thì Lam Nguyên Hỉ sẽ không quan tâm Chân Đồng muốn làm gì.
Bữa cơm vì một câu nói của ba Diêu mà trở nên im lặng, phút chốc chỉ còn lại tiếng chén đũa va nhau. Bầu không khí nặng nề hơn không ít, đến em út là Kì Dương cũng không dám mở miệng, cậu cảm thấy sắc mặt của ba mẹ không, càng không dám lên tiếng.
Bà nội rất không vui vì Diêu Phương Phong không theo phe mình. Ăn xong, bà liền hối thúc gọi phục vụ thanh toán tiền rồi ra về. Cả đoạn đường đều ảm đạm không vui, còn không quên hừ lạnh với ba Diêu, khiến ông không khỏi đau đầu với tính khí của mẹ. Lúc này Diêu Phương Phong cực kì ngưỡng mộ tính nhẫn nại của ba mình, nhịn được mẹ cũng là một tấm gương cao cả.
Mặc dù ông khá không vui vì thái độ thẳng thắn đáp trả của Chân Đồng nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. Diêu Phương Phong dự định về nhà sẽ gọi cô ra nói chuyện, ông muốn chỉnh đốn lại cái thói xấu không biết học từ đâu này của Chân Đồng.