Khi Y Đằng về đến nhà thì trời cũng không còn sớm, mẹ Châu làm cơm xong liền bảo mọi người dùng bữa. Bữa ăn không cầu kì nhưng đậm chất dân gian, đã lâu rồi gia đình họ không ăn những món ắn như thế này. Vũ Đình cũng ăn liền hai chén, còn không quên khen tay nghề của mẹ Châu thật tốt. Tính cách cậu vốn hòa đồng, nói chuyện dễ nghe, còn biết nói những lời khiến người khác vui vẻ nên Châu Liên rất thích cậu.
Vũ Đình là anh họ của Chân Đồng, lúc Y Đằng chuyển đến thành phố A vào ngay dịp gia đình họ chưa chuyển khỏi khu dân cư Lam Tịnh, vậy nên cậu và Y Đằng rất nhanh đã trở nên thân thiết. Với sự năng nổ của Vũ Đình, dù Y Đằng không muốn tiếp xúc thì vẫn bị cậu lôi kéo đi đâu đó, không thích cũng không thể nào từ chối được. . truyện ngôn tình
Còn mẹ Châu lại rất tán thành với Vũ Đình, mỗi khi cậu đến nhà rủ hắn đi chơi, bà liền nhanh chóng hối thúc Y Đằng rời khỏi.
Châu Liên đã luôn lo cho cái tính lúc nào cũng một mình của Y Đằng, bà sợ rằng hắn sẽ bị trầm cảm hoặc hơn thế nữa. Vậy nên khi Vũ Đình xuất hiện và kết bạn với Y Đằng, Châu Liên cảm thấy vô cùng may mắn, vì ít ra còn có người đủ 'kiên nhẫn' để lôi kéo con bà ra ngoài.
Từ khi Y Đằng còn nhỏ, Châu Liên đã không thể ở bên hắn thường xuyên nên những chuyện về đứa con này đều nghe từ miệng mẹ bà-bà ngoại của Y Đằng. Châu Liên biết được Y Đằng không thích giao lưu với mọi người nhưng bà lại cho rằng chỉ vì hắn sống khá nội tâm nên không quá để tâm đến chuyện này. Đến sống cùng với Y Đằng, Châu Liên mới thật sự cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cùng lúc ấy bà cũng nhận ra rằng bản thân đã quá vô tâm với đứa con của chính mình.
Ban đầu, khi cả gia đình sum hợp gặp phải rất nhiều sự cố. Y Đằng hầu như không nói chuyện với bà và Quân Đình quá ba câu, quan hệ ba người chả khác nào người lạ. Mặc dù hắn rất ngoan ngoãn vâng lời nhưng Châu Liên luôn cảm nhận được sự xa cách và đề phòng trong ánh mắt của Y Đằng.
Hắn cũng rất ít khi đưa bạn về nhà, mỗi khi bà và Quân Đình nhắc đến chuyện bạn bè, trường học đều trả lời rất qua loa, không một chút phấn phởi. Nên khi biết con trai và Vũ Đình bắt đầu thân thiết, Châu Liên luôn nhiệt tình hoan nghênh cậu đến nhà mình.
Sau khi ăn xong, bà vốn định bảo Vũ Đình ngủ lại, nhưng vì gia đình cậu có chuyện nên phải về sớm. Châu Liên không còn cách nào đành cùng ba Tiêu và Y Đằng tiễn Vũ Đình ra khỏi cổng, không quên nhắc cậu lần sau nhớ đến chơi.
Mấy ngày sau Y Đằng chủ yếu chỉ dành thời gian ở nhà và làm những việc mình thích, hoàn toàn hạn chế bước chân ra khỏi nhà. Mẹ Châu vì vậy mà không khỏi lo sợ các thứ, bà hắn sẽ trở về khoảng thời gian tránh né xã hội như trước đây, sợ hắn vẫn chưa quên được quá khứ, chưa chửa lành vết thương của chính mình. Chân Liên loay hoay với suy nghĩ một lúc liền đặt biệt bảo Y Đằng đi shopping cùng mình cho khuây khỏa.
Vì hắn không thường xuyên kể chuyện của bản thân nên bà cũng không biết Y Đằng có gặp phải chuyện gì không tốt hay không. Linh cảm của Châu Liên mách bảo rằng bà không nên để hắn ru rú ở nhà và cũng không cho phép những chuyện tồi tệ như năm đó lần nữa xảy ra với Y Đằng. Vậy nên từ sáng sớm Châu Liên đã lôi kéo con trai đi shopping cùng mình, không cho hắn cơ hội từ chối. Y Đằng cũng ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý đi cùng mẹ.
Hắn cũng không biết sự ưu phiền của mẹ mình, chỉ đơn giản cho rằng mẹ thật sự muốn đi đâu đó cho sảng khoái tin thần. Từ sau mấy lần xuýt gặp Chân Đồng đó, Y Đằng cũng rất lười ra khỏi nhà, nói đúng hơn hắn muốn dành chút thời gian cho bản thân hơn suốt ngày lông nhông ngoài đường. Bình thường đã mệt mỏi vì các khóa huấn luyện ở trường nên khi được nghỉ, hắn muốn dành mọi năng lượng cho việc này.
Nên dù rất không muốn ra ngoài nhưng mẹ đã đích thân kêu tên, Y Đằng căn bản không thể làm gì khác. Hắn không hi vọng mẹ buồn vì bị mình từ chối.
Sau khi ăn sáng, Y Đằng theo lệnh mẹ Châu liền lên lầu thay quần áo. Hắn ăn mặc rất đơn giản, hoàn toàn không có phong thái của những người bước vào các cửa hàng cửa hàng sang trọng. Khác xa hoàn toàn với thần thái tao nhã và quý phái của mẹ Châu.
Châu Liên sau khi xuống lầu thì nhìn thấy Y Đằng đã chuẩn bị xong từ lâu, bà đánh giá phong cách tùy tiện của hắn mà không nói được lời nào. Châu Liên rất muốn chỉ vào mặt Y Đằng và bảo hắn nhanh chóng thay ngay một bộ đồ trong bảnh bao khác cho mình nhưng cuối cùng vẫn quyết định nuốt lời muốn nói vào trong. Bà cảm thấy những ngày vui vẻ như thế này không nên vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà bất mãn, không vui. Y Đằng thoải mái là được.
Đến khu trung tâm thương hắn mới nhận ra hóa ra mẹ muốn đến những nơi hào nhoáng như thế này. Trước đó Y Đằng chỉ nghĩ mẹ sẽ mua đơn giản vài thứ, sau đó cùng hắn ăn bữa cơm rồi cùng nhau trở về nhà, nhưng lại không ngờ mẹ lại muốn đi trung tâm thương mại. Mặc dù cách ăn mặc của bản thân khá không hợp với không khí nơi này nhưng Y Đằng không nghĩ ngợi nhiều như vậy, nháy mắt một cái liền bỏ qua.
Hắn vốn vĩ không xem nặng cái nhìn của người khác, nên hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt kì lạ của những người xung quanh. Y Đằng cảm thấy chỉ cần không mặc những kiểu đồ làm tổn thương đôi mắt người nhìn thì hắn mặc gì cũng không liên quan đến người khác, bản thân muốn thế nào vẫn quan trọng nhất.
Y Đằng hôm nay mặc một chiếc áo thun trắng, không rõ nhãn hiệu, chiếc quần bò đen như thời tổ tiên truyền lại, đến tóc cũng tùy tiện chỉnh đốn, trước khi đi hoàn toàn không hề chảy qua. Hình ảnh này khi rơi vào mắt những người giàu có bước ra từ những nơi xa hoa này trông vô cùng lập dị. Có người khinh thường, cau mày, thậm chí còn không muốn đứng gần hắn, xem Y Đằng như một tên nhà quê vừa lên thành phố.
Hắn nhìn một vòng nhưng cũng không quá quan tâm, hầu như xem bọn họ không tồn tại, tập trung 100% vào câu chuyện của mẹ mình.
Y Đằng an tỉnh nghe bà nói từng câu từng chữ, thỉnh thoảng từ tốn đáp lại vài câu. Đến nơi đông người thì nhẹ nhàng kéo mẹ về phía mình, tránh bà bị va vào. Hắn lẳng lặng góp ý những chiếc váy mẹ chọn, nhìn bà thay từng bộ một, chọn từng chiếc áo cho bản thân và gia đình, phút chốc Y Đằng cảm thấy mình thật sự đang sống, sống một cách có nghĩa. Hắn cảm nhận được cảm xúc mảnh liệt từ đáy lòng. Có lẽ những chuyện xảy ra trước đây, đều vì giây phút này mà xuất hiện.