Hôm nay là ngày Y Đằng hẹn với Vũ Đình và những người bạn khác. Vì lâu rồi họ mới gặp nhau, nên cả hai trở về trễ hơn dự đoán. Sau khi kết thúc buổi gặp mặt cũng đã hơn 3 giờ chiều, mẹ Châu lại nhiệt tình đề nghị Vũ Đình đến nhà họ ăn cơm nên khi chia tay mọi người cậu và hắn liền trở về nhà họ Tiêu.
Vũ Đình dừng xe trước khu dân cư, rồi cùng Y Đằng đi bộ về nhà. Năm hắn học trung học thì bà ngoại bị bệnh nên Y Đằng bắt buộc phải quay về sống cùng ba mẹ, cũng từ đó mà biết được Vũ Đình. Nếu tính thời gian hai người họ quen biết nhau thì đến nay cũng hơn 6 năm rồi. Hắn chuyển trường, học cùng lớp với cậu nên dần dần trở nên thân thiết. Sau này, số lần Y Đằng đến nhà Vũ Đình thường xuyên hơn, rồi cũng biết được một vài chuyện của Chân Đồng.
Ngoài việc hắn và cậu là bạn thân của nhau thì ba Y Đằng và ba Chân Đồng cũng có quan hệ thân thiết không kém. Vì vậy mà số lần ra vào nhà họ Diêu ngày càng nhiều hơn, có lần còn gặp phải Chân Đồng, nhưng không có lần nào tốt đẹp cả.
Nói đến những lần chạm mặt cô, Y Đằng không khỏi hồi tưởng lại quá khứ. Đó có thể là những đoạn kí ức không quan trọng nhưng rất khó quên với hắn.
Lần đầu tiên là lúc Y Đằng trên đường trở về, sau khi đi chơi với bạn thì vô tình nhìn thấy Chân Đồng bị bạn bè bắt nạt. Vốn dĩ không muốn quan tâm nhưng hành động của những kẻ đó càng lúc càng quá đáng, quay lưng rời đi không quá 5 giây hắn liền quay trở lại. Với tin thần thiếu niên nhiệt huyết của mình, Y Đằng rất lanh dũng xông pha trận địch, thành công cứu được cô gái nhỏ, nhưng bản thân cũng bị đánh không ra thể thống gì.
Lần thứ hai là lúc ba mẹ Y Đằng đến nhà họ Diêu dùng cơm, vì hai nhà khá thân thiết nên việc cùng nhau ăn cơm không còn lạ lẫm với họ nữa. Nhưng với một đứa trẻ chỉ mới quay về sống với ba mẹ là hắn mà nói thì đó là lần đầu Y Đằng đến đó. Vì để mọi thứ tự nhiên hơn nên mọi người bảo hắn đi tham quan một vòng căn hộ.
Y Đằng cũng vui vẻ đồng ý, hắn cảm thấy chỗ người lớn nói chuyện, bản thân ngồi đó chỉ thêm nhàm chán, nên liền đứng lên bước ra sân vườn.
Nơi này khá rộng và yên tĩnh, rất hợp ý Y Đằng. Chủ yếu là cây cối và một số loại hoa mà hắn không biết tên. Y Đằng vừa ngắm cảnh vừa thả hồn theo mây, đi được một lúc thì hắn phát hiện phía sau cây cổ thụ to lớn, có một bóng người lấp ló. Bước chân Y Đằng khẽ dừng lại, nhìn kĩ một lát liền nhìn thấy một bé gái như đang chôn cái gì đó.
Y Đằng nhìn đến thất thần, hắn cảm thấy cô bé mặc chiếc váy trắng này hơi gầy và nhỏ nhắn. Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đến khi cô bé ấy đứng lên quay mặt lại Y Đằng mới sực tỉnh. Đối diện với ánh mắt còn động nước của bé gái, Y Đằng phát hiện ánh mắt này khá quen thuộc, dường như đã nhìn qua ở đâu đó. Có lẽ vì đột ngột đứng lên, nên cổ áo của cô hơi bị lệch, lộ ra những vết xanh tím vô cùng chói mắt.
Lúc này hắn mới nhận ra đó chính là cô bé mình đã gặp hôm đó!
Ban đầu, Y Đằng không nhìn rõ mặt cô nên không nhận ra người mình cứu là ai. Nhưng khi đối diện với ánh mắt trong suốt đến đau lòng đó, Y Đằng nhận ra đó chính cô gái mình từng cứu. Đôi mắt ấy rất trong và bình tĩnh, khoảnh khắc đó nó giống như không thuộc về nơi này, mông lung không điểm dừng. Khi ấy hắn vốn định báo cảnh sát giúp cô, nhưng không ngờ người bị hại lại chạy mất.
Một lúc sau, khi mọi người đều tụ tập trên bàn ăn. Y Đằng mới biết hóa ra tên cô là Diêu Chân Đồng. Vì chuyện hôm đó mà hắn không thể nào tập trung được, thỉnh thoảng lại thất thần, rồi giật mình nhận ra bản thân đang nhìn con gái nhà người ta đến mòn mắt.
Sau này, Y Đằng lại vô tình bắt gặp hình ảnh bà Vân quỳ dưới mưa, cầu xin bà nội Tiêu cho bà gặp Chân Đồng. Theo lời kể của bà nội Tiêu, thì lúc đó cô bị sốt nặng sau khi trở về từ nhà ngoại, nên cả nhà họ Diêu liền đổ lỗi rằng bà Vân không chăm sóc tốt cho Chân Đồng. Vì nên không đồng ý cho hai người gặp nhau nữa.
Y Đằng tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng hắn cảm thấy họ làm vậy là không đúng. Mẹ Tiêu cũng hay kể về gia đình họ, nên Y Đằng biết được khá nhiều điều không cần biết. Hắn phát hiện hóa ra người dì tên Vân Tình mà mẹ thường nhắc đến chính là mẹ cô, đứa trẻ đáng thương bà thường nhắc qua điện thoại chính là Chân Đồng.
Nhìn thấy cảnh đó khiến Y Đằng không khỏi rủ lòng trắc ẩn. Hắn không hiểu cảm giác của cô nhưng Y Đằng cảm thấy nên nói chuyện Chân Đồng bị bắt nạt cho gia đình cô. Quá khứ đã đáng thương như vậy rồi, không nên để hiện tại trở nên bất hạnh nữa.
Nghĩ vậy, hắn liền đến nhà họ Diêu nói chuyện mình nhìn thấy cho ba của Chân Đồng, Y Đằng nhận ra không nên để cô nhóc nhỏ tuổi chịu đựng những chuyện như vậy.
Hơn hết, cá nhân hắn đối với nghề cảnh sát rất nghiêm túc, nên rất cảm khái việc mình nên hoàn thành trách nhiệm của một cảnh sát tương lai là đúng.
Sau đó, lần gặp thứ ba diễn ra. Đó là khi Y Đằng nói mọi chuyện với bác Diêu-ba của Chân Đồng. Hắn đã nghĩ có lẽ sẽ có kết cục tốt cho cô nhưng mọi thứ diễn ra ngoài dự đoán và không đi theo lẽ thường tình. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời Y Đằng cảm thấy có lỗi với một người ngoài bà ngoại của mình.
Đến bây giờ Y Đằng vẫn nhớ ánh mắt của Chân Đồng, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Chân Đồng nhìn thẳng vào mắt hắn. Đối diện với ánh mắt không một tia sáng của cô, Y Đằng cảm thấy bản thân như bị một cảm giác kì lạ bao trùm lấy.
Không lâu sau hắn nghe được tin Chân Đồng chuyển trường, rồi cũng không nhìn thấy cô nữa. Sau này, học càng cao nên thời gian ở nhà của hắn dần ít đi, thỉnh thoảng chỉ đến nhà họ Diêu vài lần nhưng cũng không nghe được chuyện gì của Chân Đồng. Cô như bốc hơi khỏi quá trình trưởng thành của Y Đằng, nhưng lại để lại cho hắn một bài học khó quên. Y Đằng nhận ra bản thân nên để cô tự tìm cách giải quyết, hơn là thay cô ra đáp án.
Sau này lên cấp ba, vì muốn tiện lợi trong việc chăm sóc bà ngoại nên hắn chọn một trường xa nhà và dọn đến đó sống. Ngoài việc đi học, thì phần lớn thời gian đều ở bệnh viện với bà. Dần dần cũng quên mất rất nhiều chuyện, rắc rối này đến rắc rối khiến Y Đằng không có giây phút nào nghỉ ngơi được.
Lạc mình trong những suy nghĩ, hắn vô tình nhận ra cuộc gặp gỡ giữa mình và Chân Đồng rất ngẫu nhiên, đôi khi cũng trùng hợp đến kì lạ.
Đang thẫn thờ, chuẩn bị rẽ vào cổng chính thì đột nhiên Y Đằng bắt gặp dáng người quen thuộc. Khoảnh khắc ấy như có điều gì đó mách bảo hắn phải lấy lại tin thần, Y Đằng nheo mắt nhìn chăm chú bóng dáng trước mặt, được một lúc phát hiện đó là Chân Đồng! Cô đang đi đổ rác! Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, lúc này Y Đằng cảm thấy dạo này vô cùng xui xẻo, nhanh chóng lôi kéo Diêu Vũ Đình còn đang bận rộn với chiếc điện thoại trên tay góc tường gần đó.
Hắn lén lút nhìn ra, quan sát xem Chân Đồng đã đi chưa thì phía sau cậu đã chí chóe lên tiếng.
"Cậu làm cái gì vậy? Chơi trốn tìm à?"
Nói rồi cũng đưa đầu ra xem Y Đằng đang tìm kiếm điều gì. Vũ Đình theo ánh mắt của hắn thì nhìn thấy một cô gái đang đứng đó phân loại rác, cậu không khỏi tò mò việc bắt đầu từ khi nào mà bạn mình lại dại gái như vậy.
"Người quen à?"
Giọng Vũ Đình hơi lơn nên liền bị hắn quay đầu bịt miệng, ra hiệu cho cậu nhỏ tiếng lại. Sau đó liền gấp gáp dõi theo hình dáng đang khuất dần của Chân Đồng. Y Đằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định bước ra thì lại bị Vũ Đình kéo lại.
"Cậu còn chưa trả lời tớ."
"Có chút việc thôi."
Vì không muốn nói cụ thể nên hắn chỉ đáp lời qua loa. Lời này Vũ Đình cũng hiểu nhưng lại không có ý định bỏ qua, liền tiếp tục truy hỏi.
"Là ai mà cậu trốn như vậy nha?"
Nhìn bộ dạng càng ngày càng không đứng đắng của bạn mình, hắn liền phát hiện cậu không nhớ mặt Chân Đồng. Phân vân định nói gì đó nhưng Y Đằng cảm thấy mình không nên quá phận, nên đành im lặng rời đi, mặc kệ câu hỏi của Vũ Đình.