Khúc Mộng Mộng vẫn còn khóc, Triệu Hương Vân cũng lười để ý cô ta. Nói xong câu đấy liền bỏ đi, cô ấy còn phải vận động, không thể vì những tên tra nam, tiện nữ ảnh hưởng đến nhiệt tình giảm cân của bản thân.
Bên này, Triệu Hương Vân liều mạng chạy. Tại nhà họ Triệu, Trần Ngũ Nguyệt sợ Trần Hương Vân đói bụng, nên bưng một bát canh gà đến tìm con gái. Vừa mở cửa phát hiện con gái không thấy đâu, Trần Ngũ Nguyệt cho rằng con gái mình suy nghĩ chưa thông lại đi nhảy sông tự vẫn rồi. Gấp đến mức kêu lớn, vứt bát canh gà vào bếp, liền chạy ra ngoài tìm Triệu Trí Viễn. Triệu Trí Viễn vừa nghe con gái lại đi nhảy sông tự vẫn, cũng không quan tâm đội sản xuất, cùng với Trần Ngũ Nguyệt chạy đi tìm Triệu Hương Vân. Suốt dọc đường, Trần Ngũ Nguyệt khóc lóc thảm thiết
“ đứa con gái mệnh khổ của tôi, rõ ràng không thích tên Tô Hưng Hoa, còn bị những người kia vu oan. Người vừa tỉnh dậy, lại bị chọc giận đòi đi nhảy sông tự vẫn! Woo Woo Woo.... con gái bảo bối của tôi nếu xảy ra chuyện gì, thì tên Tô Hưng Hoa không xong với tôi đâu!”
Triệu Trí Viễn không chỉ là nô lệ của con gái, mà còn là thê nô, vừa nghe thấy vợ khóc, thì gần như muốn khóc. Ngay lúc này đây, ông ấy đâu uy nghiêm của đội sản xuất, chỉ là một người đàn ông bình thường. Một người đàn ông vì vợ, vì con gái mà gấp gáp đến mức sắp bốc hỏa. Hai người chạy theo hướng ra bờ sông, Triệu Hương Vân cũng đúng lúc đi bộ đến bên bờ sông. Bờ sông của những năm bảy mươi, khác hoàn toàn với đời trước của Triệu Hương Vân.
Nước sông trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, mặc dù cá đều bị những người trong đội sản xuất ăn hết, nhưng dưới sông vẫn còn không ít ốc. Đến tôm cũng chỉ có một con. Triệu Hương Vân nhìm chằm chằm vào con tôm đỏ, trong não đột nhiên xuất hiện một đĩa tôm, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi. Đúng lúc này, Triệu Trí Viễn và Trần Ngũ Nguyệt đã đến bên bờ sông, nhìn thấy con gái bên bờ sông, mắt, cổ họng cũng sắp bay ra ngoài rồi.
“ Hương Vân, đứa con gái mệnh khổ của tôi, con nghìn vạn lần đừng suy nghĩ không thông, con muốn gì, mẹ đều làm cho con, mẹ cầu xin con đấy”
Một tiếng khóc thảm thiết từ phía sau truyền đến, Triệu Hương Vân xoay người liền nhìn thấy Trần Ngũ Nguyệt khóc đến mức đỏ hết mắt và Trần Trí Viễn khắp đầu đều là mồ hôi. Hai người nhân lúc Triệu Hương Vân không chú ý, hợp lực lôi Triệu Hương Vân cách xa bờ sông. Trần Ngũ Nguyệt ôm lấy Triệu Hương Vân, còn Triệu Trí Viễn thân là đàn ông nên ngại không dám ôm cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Triệu Hương Vân.
" Mẹ, người làm sao thế, sao lại khóc rồi ?" Khuôn mặt Triệu Hương Vân ngơ ngác hỏi bà. Vừa nãy không phải vẫn còn đang tốt hay sao? Hơn nữa khắp người cô ấy đều là mùi mồ hôi, bà ấy không thấy ghét bỏ sao? Bản thân cô ấy còn ngửi thấy mùi hôi thối của bản thân đây này.
" Tâm can bảo bối của mẹ, có việc gì nói với bố mẹ, bố mẹ làm chủ cho con, sao con lại nghĩ không thông, lại đi nhảy sông tự vẫn, con làm thế này là muốn mạng của mẹ mà!".
Triệu Hương Vân: nhảy sông??? WTF
" Mẹ, người lại hiểu lầm rồi, con chỉ là đi bộ giảm béo, đi qua đây thấy nước sông trong quá, nên muốn ngồi đây nghỉ ngơi một lát thôi mà." Triệu Hương Vân bận rộn giải thích.
Trần Ngũ Nguyệt không tin, nhất quyết khẳng định là Triệu Hương Vân đến đây để nhảy sông tự vẫn, ôm lấy cô ấy càng chặt hơn.
Đến cả Triệu Trí Viễn cũng nói " có phải do chính là do tên Tô Hưng Hoa hại con? Mai bố phân công hết việc nhặt phân, làm công việc bẩn thỉu, nặng nhọc cho nó"
Triệu Hương Vân vừa nghe bố mình muốn đối phó với tên Tô Hưng Hoa, cũng không giải thích gì với ông. Cô còn giả bộ khóc lóc vài tiếng để Triệu Trí Viễn càng hận tên Tô Hưng Hoa đó, coi như là vì nguyên chủ xả giận.
Lúc này cô mới nói:" bố mẹ hai người yên tâm, từ nay về sau con sẽ không bao giờ làm những việc ngốc nghếch nữa, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời hai người".