Triệu Hương Vân quay trở về Triệu gia, trong tay cô cầm rau và dao, liềm, nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Triệu Trí Viễn tiến lên phía trước, kinh ngạc chỉ vào dao liềm hỏi:
" Hương Vân, đây là..."
" Con mua dao liềm ạ! Một con dao, liềm sáu đồng, tất cả mười con hết sáu tệ! Ngoài ra một con dao, liềm cần nửa tờ phiếu công nghiệp, mười con hết năm tờ! Bố, người xem xem lúc nào thì đưa tiền cho con được!"
Triệu Hương Vân không hề khách khí với bố mình.
Dù sao thì bố cô cũng đã nói, những đồ này sẽ do đội sản xuất chi trả.
" Đương nhiên là phải đưa! Nhưng mà Hương Vân, con làm sao mà mua được dao thế? Đội trưởng đội sản xuất của Trương thôn bên cạnh, hai ngày trước cũng mới đi trạm nông nghiệp hỏi qua, trạm nông nghiệp họ nói không có bán dao, liềm."
Hai đội sản xuất gần nhau, ngày hôm qua lúc tan làm có trao đổi với nhau.
Ông nghe đội trưởng đội sản xuất của Trương thôn việc này, còn nói không dễ gì mới tìm được phiếu công nghiệp, muốn mua dụng cụ nông nghiệp nhưng không mua được.
Bởi vì việc này, Triệu Trí Viễn gần như từ bỏ việc mua nông cụ cho đội sản xuất.
" Con cũng không biết, hôm nay con đi liền mua được!" Triệu Hương Vân nói.
" Vậy thì vận may của con tốt thật!" Triệu Trí Viễn nói.
" Cũng tạm được, dù sao con cũng mua được đồ mà người khác không mua được!" Triệu Hương Vân vừa cười vừa nói.
" Con đứa trẻ này, một chút cũng không khiêm tốn!" Triệu Trí Viễn bất lực lắc đầu.
Trương Tú Lệ nhìn thấy Triệu Trí Viễn khen ngợi Triệu Hương Vân, lập tức cảm thấy không cam tâm.
Cô ta lập tức mở miệng
" Hương Vân, dao liềm này chắc không phải là em mua đúng không? ở đâu lại bán dao liềm đã làm sẵn cán dao, cán dao này của em làm rất tốt, rõ ràng đây là lừa bố mà!"
" Cô người phụ nữ độc miệng này, cô đang nói linh tinh gì? Con gái tôi sao lại phải lừa gạt bố nó rồi? con mắt nào của cô nhìn thấy? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!"
Trần Ngũ Nguyệt đi ra gọi mọi người vào ăn cơm, đúng lúc nghe thấy Trương Tú Lệ nói xấu Triệu Hương Vân, không nói hai lời liền mắng cho một trận.
Trương Tú Lệ bị mắng cho sởn cả da đầu, đến cả phản bác cũng không dám, trốn ở phía sau Triệu Hưng Quốc, làm rùa rụt đầu.
Có điều mục đích của cô ta đã đạt được, đem sự chú ý của Triệu Trí Viễn hướng tới cán dao. Nhìn dấu vết, thì hình như là vết mới.
" Hương Vân, cán dao này..."
" Là Giang Vệ Dân giúp đỡ làm! Bố, công điểm này, ngày mai bố phải tính cho anh ấy, ít nhất cũng phải năm công điểm!"
Triệu Hương Vân nói một cách từ tốn. Cô không hề lo lắng, để cho bố cô biết việc Giang Vệ Dân giúp cô làm cán dao.
Đồ vật này, cô không hề biết làm, giấu diếm, chỉ càng làm cho người khác thêm nghi ngờ, bản thân càng rộng lượng, người khác càng không thể bới lông tìm vết.
" Thì ra là cậu ta làm!" Trên mặt Triệu Trí Viễn đầy hài lòng.
" Xem ra, cậu ta biết không ít!" Triệu Trí Viễn nói.
" Điều đó là đương nhiên, dù gì người ta cũng đến từ thành phố!"
" Không cần biết là ai, chỉ cần không phải là Tô Hưng Hoa là được!" Trần Ngũ Nguyệt nói một câu từ đáy lòng, vừa nghe liền biết bà không hề vừa ý tên Tô Hưng Hoa.
Triệu Hương Vân đã quen với việc này, chỉ cần cô không thích thì Trần Ngũ Nguyệt liền không thèm nhìn đến.
" Bố, mẹ chúng ta không nói việc này nữa, vào trong nhà ăn cơm thôi!"
Nói tới việc ăn cơm, tâm trạng của Trần Ngũ Nguyệt ngay lập tức trở nên tốt lên, bà nói với mọi người
" Cơm tối hôn nay là do Hương Vân làm, rất nhanh thôi mọi người sẽ biết, ở cái nhà này ai là người nấu ăn ngon nhất!"
Lời này của Trần Ngũ Nguyệt hoàn toàn là khoe khuang tài nghệ nấu ăn của Triệu Hương Vân.
Nhưng đến tai của vợ của Triệu Hưng Quốc và Triệu Hưng Khánh thì chính là, Trần Ngũ Nguyệt là bà vương bán dưa tự khen dưa của mình.
Bọn họn đều cảm thấy, người như Triệu Hương Vân nấu cơm khẳng định không hề ngon.
Cho dù mùi vị có ngon, thì cũng là công lao của Trần Ngũ Nguyệt, cuối cùng tiếng thơm thuộc về Triệu Hương Vân.
Dù sao, thì Triệu Hương Vân trong mắt bà, trong đáy mắt của bà mẹ chồng thì cả thế giới này, cũng không thể sánh được với cô con gái mập này.
Cho dù có là con hai con trai, cháu ruột của bản thân mình.
" Tôi không ăn nữa!" Trương Tú Lệ đột nhiên nói.
Cô ta vừa nghĩ tới việc lát nữa Trần Ngũ Nguyệt đem bữa tối mình làm, thành bữa tối do Triệu Hương Vân nấu. Còn phải mất mặt đi khen ngợi Triệu Hương Vân, Trương Tú Lệ liền cảm thấy bản thân không chấp nhận được nữa.
Vì vậy, Trương Tú Lệ cảm thấy bản thân thà nhịn đói, cũng không muốn nghe những lời đó.
" Cô không ăn? Cô dựa vào đâu mà không ăn?" ngay lập tức Trần Ngũ Nguyệt liền xù lông.
Con gái bà lần đầu nấu cơm, cho dù cơm không ngon cũng phải cố nhét vào miệng.
Vấn đề là cơm ngon như vậy, còn không cho mặt mũi, xem là bà đã chết rồi à?
" Mẹ, người không thể ăn cơm, cũng bắt người khác phải làm theo ý mình đấy chứ?" Trương Tú Lệ nói.
" Được, tôi không bắt ép cô nữa, nhưng hôm nay cô không ăn cơm, thì từ này về sau cô cũng đừng có ăn cơm nữa!" Trần Ngũ Nguyệt nói.
" Mẹ..." Trương Tú Lệ tức gần chết, việc này không phải là bắt ép cô ta phải thử tay nghề của Triệu Hương Vân, ép cô ta phải chấp nhận việc Triệu Hương Vân biết nấu ăn?
" Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không phải là mẹ cô! Mẹ cô là Lưu Đại Cúc!" Trần Ngũ Nguyệt nói.
Mặt Trương Tú Lệ hết xanh lại trắng.
Triệu Hưng Quốc đứng bên cạnh không nhẫn tâm để vợ mình bị ức hiếp, liền nói"
" Mẹ, Tú Lệ là vợ con, là con dâu của mẹ! Cô ấy gọi mẹ một tiếng mẹ, con cũng gọi mẹ một tiếng mẹ, có những việc, mẹ thiên vị cho Hương Vân cũng được, nhưng mẹ không thể ức hiếp chúng con!"
" Con đồ súc sinh này, con dám nói với mẹ con như vậy, mẹ...."
Trần Ngũ Nguyệt tức đến mức muốn nhảy dựng lên, gần như sắp cãi nhau với Triệu Hưng Quốc.
" Mẹ, con đói rồi, chúng ta nếu không đi ăn cơm nữa, thì con sẽ không để ý tới mẹ nữa!" Triệu Hương Vân đột nhiên quay đầu lại nói với Trần Ngũ Nguyệt.
Ngay lập tức, Trần Ngũ Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, bà dịu dàng nói với Triêu Hương Vân
" Đói rồi thì chúng ta đi ăn cơm thôi, hôm nay con đi vào huyện thành chắc mệt lắm rồi!"
....
Trong bếp, Triệu Hương Vân nấu mấy món ăn đã được bày ra. Bánh trứng cuộn còn tốt, nhìn bề ngoài khá đẹp.
Nhưng món ruột già lợn, ngoài Trần Ngũ Nguyệt thì tất cả mọi người đều ghét bỏ.
" Đây là cái gì, mùi vị buồn nôn như vậy! Đây là đồ cho người ăn sao?" Trương Tú Lệ một bên lấy tay quạt mũi, một bên nói rất khoa trương.
Vương Tú Anh là con dâu thứ Triệu Gia, mặc dù cũng không thích Triệu Hương Vân, nhưng cô ta so với Trương Tú Lệ thì thông minh hơn.
Chỉ cần có mặt Trần Ngũ Nguyệt thì, cô ta sẽ không thể hiện ra việc mình không thích Triệu Hương Vân.
Mặc dù, cô ta thật sự không xem trong món ruột già lợn.
" Sắp không có cơm ăn rồi, còn kén chọn? Nhà họ Trương cô, sợ là ăn tết cũng không ăn nổi đồ tốt như vậy đi?" Trần Ngũ Nguyệt không hề có ý tốt trợn mắt.
Bà mẹ chồng này, hai mươi tư tiếng đều tìm phiền phức cho con dâu.
Hơn nữa thường là do Triệu Hương Vân, tìm hai cô con dâu là phiền.
" Mẹ, người muốn ăn thì ăn đi, con sẽ không ăn!" Trương Tú Lệ nói.
" Không ăn thì không ăn, tôi sẽ bắt cô ăn à? " Trần Ngũ Nguyệt nói, bản thân cầm đũa, gắp đồ ăn cho Triệu Hương Vân, sau đó gắp đồ ăn cho Triệu Trí Viễn.
Triệu Hương Vân thì không cảm thấy gì, vì cô cực kỳ thích ăn ruột già lợn.