Có điều Tô Hưng Hoa, luôn không đưa ra đề nghị để Khúc Mộng Mộng trở thành bạn gái của hắn.
Hai người, liền duy trì trạng thái không gần không xa. Tô Hưng Hoa bị tổn thương, liền đến tìm Khúc Mộng Mộng tâm sự, còn Khúc Mộng Mộng, sau khi làm xong công việc một ngày ở đội sản xuất, liền tìm Tô Hưng Hoa nói về việc bản thân nhớ thành phố, nói về cuộc sống tương lai.
" Đi thôi, chúng ta cùng đi xem đi!"
Tô Hưng Hoa rốt cuộc là không bỏ xuống được.
Không bỏ xuống được một cái đuôi thích đi theo sau lưng hắn, đột nhiên đến cả ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn.
Không chịu được việc, cái đuôi mà hắn không thèm để ý đến. Đột nhiên trở thành của người khác.
Hơn nữa người đó, lại là Giang Vệ Dân, người đàn ông dẫm lên mặt mũi của hắn.
......
Triệu Hương Vân vui vẻ đi đến gõ cửa nhà Giang Vệ Dân.
Không tới một lát, Giang Vệ Dân liền mở cửa.
" Làm xong chưa?" Triệu Hương Vân chớp mắt hỏi Giang Vệ Dân.
" Xong rồi!"
" Nhanh lấy ra đây cho tôi xem!" vẻ mặt Triệu Hương Vân đầy tò mò.
Cô cảm thấy, Giang Vệ Dân cái gì cũng biết làm. Không hề giống với người trong Thành phố.
Giang Vệ Dân đi vào phòng, lúc ra cầm theo mười con dao và liềm, cùng với một giỏ rau.
Bình thường, những rau này, anh đều đem vào trong huyện vụng trộm đổi lương thực, hoặc đổi đồ dùng khác mà anh cần.
Vừa rồi anh đi ra vườn rau, tiện tay hái một giỏ.
" Đây là cho tôi?" Triệu Hương Vân nhìn giỏ rau mà Giang Vệ Dân đưa tới.
" Ừm, không phải cô muốn giảm cân sao? Tốt nhất nên ăn nhiều rau xanh !" Giang Vệ Dân nói.
Triệu Hương Vân lập tức giơ ngón tay cái, nói
" Anh nói không hề sai, giảm cân tốt nhất nên ăn nhiều rau xanh! Còn cần phải vận động nhiều, ra nhiều mồ hôi!"
" Ngày mai cô có tới đội sản xuất làm việc không?" Đột nhiên Giang Vệ Dân hỏi.
Ngày mai anh sẽ làm việc ở trang trại lợn, dọn phân, sau đó dùng liềm cô đưa cho, lên núi cắt cỏ lợn.
" Được thôi, đúng lúc ngày mai tôi không phải đi vào huyện."
Lần sau Triệu Hương Vân muốn đi tới trại giết lợn, cô muốn mua nửa con lợn, để vào trong chậu bảo bối. Đến lúc đấy, sẽ biến ra thêm nửa con lợn nữa.
Nghe thấy ngày mai Triệu Hương Vân sẽ đi đến đội sản xuất, trên mặt Giang Vệ Dân lộ ra ý cười.
" Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi! Giang Vệ Dân cảm ơn anh đã tặng rau củ, ngày mai... ngày mai anh đến sân phơi lương thực muộn hơn chút, tôi đến nhà tìm anh, chúng ta cùng đi!" Triệu Hương Vân nói.
" Được!"
Triệu Hương Vân xách theo giỏ rau, mười con dao, mới vừa quay người chuẩn bị rời đi, liền gặp phải Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng đang đi tới.
Vừa nhìn thấy hai người họ, liền biết họ đến với mục đích không tốt lành gì.
Triệu Hương Vân vừa trợn mắt, đang tính làm lơ họ, thì nghe Giang Vệ Dân nói
" Tôi đưa cô về!"
" Được thôi!" đúng lúc, cô không muốn một mình đối diện với hai kẻ kỳ lạ này.
" Hương Vân..." Tô Hưng Hoa đi tới trước mặt Triệu Hương Vân.
Khi nhìn thấy trên tay Triệu Hương Vân cầm theo rau, dao, liềm, anh ta liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Sau đấy, trực tiếp hỏi: " Dao, liềm với rau là Giang Vệ Dân đưa cho em? Hắn dựa vào những thứ này thu mua em? Nếu như em thích những thứ này, có thể nói với tôi, tôi... tôi cũng...."
" Anh có thể làm sao? Đưa cho tôi phiếu công nghiệp, hay là đưa tiền cho tôi? Hay là đưa dao với liềm cho tôi?" Triệu Hương Vân hỏi
Cô đặc biệt ghét những kẻ sốt chết bám lấy.
Vốn còn nghĩ, ban đâu nguyên chủ chọn được người đặc biệt thanh cao, không có sự che chở của nguyên chủ, liền người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thậm chí người như nguyên chủ, hắn cũng có thể xuống tay được.
Nghĩ tới lúc đầu, hắn nói với nguyên chủ những lời đó, hắn thanh cao, mệnh của hắn bất phàm, Triệu Hương Vân liền muốn đấm một đấm vào mặt hắn, để cho hắn cút xéo.
Nghe thấy Triệu Hương Vân muốn phiếu công nghiệp và tiền, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc, choáng váng
" Hương Vân, tôi vốn nghĩ rằng em không phải là một cô nương tham hư vinh, em..."
" Anh nhìn nhầm rồi, tôi chính là người như vậy! Tôi thích tiền, thích phiếu công nghiệp, thích phiếu, thích các đồ vật đáng tiền, tôi là một người thô tục, thô tục đến mức không thể thô tục hơn, anh có thể làm gì ?"
Tô Hưng Hoa gần như đứng không vững.
Từ trước tới này, hắn chưa từng nghe Triệu Hương Vân nói tới tiền, tem phiếu. Tại sao hiện tại lại trở thành con buôn, luôn miệng nói tới tiền?
Khúc Mộng Mộng đứng bên cạnh, ngay lập tức tiến lên đỡ lấy Tô Hưng Hoa, đạo đức giả nói
" Hương Vân, cậu đừng giận Tô đồng chí nữa, cậu nói với anh ấy, là cậu đang nói đùa! Cậu không thích tiền, không thích tem phiếu, không thích..."
" Khúc Mộng Mộng cô thấy tôi ngu như vậy sao? Nếu tôi không thích những đồ đó thì sao không đi làm ni cô? Ngày ngày ăn chay là được rồi, làm gì phải lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, ở nơi như này?"
Triệu Hương Vân cảm thấy Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng đều có bệnh.
Cô là một tục nhân, lại muốn biến cô thành thánh mẫu, bạch liên hoa, không dục không cầu.
Ha ha, đúng là trò cười cấp quốc tế.
Bản thân làm được những việc này, rồi hãy đi nói người khác !
" Giang Vệ Dân, chúng ta đi thôi, ở đây không khí không tốt!"
Triệu Hương Vân tay xách giỏ trúc, huênh hoang rời khỏi tầm mắt của Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng.
Trên đường đi, Giang Vệ Dân đột nhiên hỏi
" Những lời cô nói trước đó là thật à?"
" Cái gì?"
" Lời cô nói với Tô Hưng Hoa!"
" Đó là đương nhiên, hai kẻ đấy may là ở trong đội sản xuất, bố tôi không thể trơ mắt nhìn đội viên chết đói, nếu đổi thành nơi khác, hai kẻ đó thử nói như vậy xem. Không có tiền, không có phiếu, sẽ chết đói, còn thanh cao cái gì!" Triệu Hương Vân nói
Giang Vệ Dân tán thành với những lời của Triệu Hương Vân.
Người sắp chết đói rồi, còn thanh cao cái gì nữa?
Từ việc này có thể nhìn ra anh và Triệu Hương Vân có tam quan giống nhau.
" Vậy... vậy thì nếu dùng rau củ để đổi lương thực?" Giang Vệ Dân hỏi
" Đó không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Rau củ nhiều thì đổi lương thực, người khác có rau, còn mình thì có lương thực, hai bên đều có được thứ mà mình muốn, cớ sao không làm?"
" Ý của tôi là ... đi chợ đen!"
Giang Vệ Dân cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, hình như bắt đầu từ khi gặp được Triệu Hương Vân, tất cả bí mật của anh, dần dần không nhịn được muốn tiết lộ cho cô.
Anh đi chợ đen, hơn nữa còn thường xuyên đi. ở chợ đen, dùng các đồ vật để đổi tiền, tem phiếu, lương thực.
Nhưng những việc này, anh từ trước tới nay không dám nói với ai, thứ nhất là không tin tưởng một ai, sợ bị người khác tố giác. Thứ hai là anh hình như không tìm được người nào có quan điểm giống với mình.
" Đi thì đi thôi, chỉ cần không để bị bắt là được!" Triệu Hương Vân nói.
Nói xong, cô đột nhiên ý thức được, nhìn tập trung vào Giang Vệ Dân
" Giang Vệ Dân, không phải là anh..."
những lời còn lại, Triệu Hương Vân không nói ra, nhưng hai người đều hiểu.
Giang Vệ Dân vẻ mặt hơi khó đoán trả lời
" Uhm"
Đáy lòng Triệu Hương Vân hơi kinh ngạc, cô cứ tưởng, người giống như Giang Vệ Dân sẽ không đi đến nơi giống chợ đen.
Không nghĩ tới, tất cả những điều này đều là cô nghĩ sai rồi.
Nói không chừng những đồ anh đổi ở chợ đen còn nhiều hơn nhưng đồ cô đổi được.