“Ta không thể lấy tiền được, tự ngươi đi mua lông về, lại tự ngươi đưa tới Dụ Châu, ta đâu có giúp được chuyện gì?”
“Dĩ nhiên là có! Nếu không phải ngươi đưa bao tay, ta cũng không phát hiện ra hiệu quả của thứ lông ấy.”
Lê Tường lắc đầu, thái độ của nàng rất kiên quyết.
“Tóm lại ta sẽ không thu, ngươi nhanh cất tiền đi rồi dập tắt lửa, chúng ta ra bên ngoài ăn chút gì đó.”
Nàng múc phần nước dùng trong nồi lớn trên bếp vào chiếc nồi sắt nhỏ bên ngoài, đang chuẩn bị mang đi, đột nhiên bên cạnh có một đôi tay nắm lấy.
“Ta bưng cho, ngươi đừng động vào, coi chừng bỏng.”
Ngũ Thừa Phong bưng nồi đun nước đi ra ngoài, trên bệ bếp vẫn còn cái túi tiền màu xanh nọ, hắn không chịu cất về.
Lê Tường thở dài, nàng đành phải cất túi tiền này đi đã, bằng không chút nữa bị những người khác thấy, nàng lại phải phí một phen miệng lưỡi giải thích cho bọn họ.
Hai người đều vào bàn, trên bàn lúc này ngoại trừ mấy món xào đã nguội lạnh, những thứ đồ ăn khác vẫn còn không ít, đủ khẩu phần cho vài người.
Ngũ Thừa Phong ngồi bên cạnh Lê Trạch, đối diện với Lê Tường, Ngay lúc hắn đang chăm chú ăn, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh hỏi chuyện trong nhà hắn.
“Tiểu tứ, ngươi vào làm tiêu cục khi nào vậy? Người nhà ngươi chịu cho ngươi vào đó làm ư?”
Lê Trạch đã nhớ lại tính tình người trong nhà của tiểu tử kia, bọn họ hoàn toàn coi Ngũ Thừa Phong như nô tài mà sai bảo.
Đối phương đi cắt cỏ với hắn trở về cũng bị người trong nhà quát mắng, bị đánh càng là chuyện thường ngày. Khi còn nhỏ đã vậy, Ngũ Thừa Phong lớn tới chừng này rồi, bọn họ lại dám cho đối phương vào tiêu cục học võ ư? Hắn nghĩ mãi vẫn cảm thấy không có khả năng.
“Bọn họ dĩ nhiên là không chịu, thế nhưng ta đã có cách.”
Ngũ Thừa Phong không hề e dè nữa, hắn kể cho mọi người đang có mặt ở đây nghe quá trình hắn thuê người về diễn một vở kịch chặt đứt tình thân.
Chuyện đã qua được vài tháng, hiện giờ hắn kể nó ra, chẳng khác gì người lạ kể một câu chuyện bình thường, không chút vấn vương.
Lê Trạch lại chẳng thấy phản cảm chút nào, thậm chí nghe xong hắn còn tỏ ra thật kích động, đưa tay vỗ vào lưng Ngũ Thừa Phong, khen ngợi.
“Làm tốt lắm!”
Muốn trị đám người Ngũ gia đó, không thể dùng thủ đoạn bình thường, nhất định phải mạnh tay mới được.
Lê Trạch vỗ một cái lại trùng hợp vỗ đúng vào vết thương trên lưng Ngũ Thừa Phong, trong nháy mắt kia, đau đớn khiến Ngũ Thừa Phong không nhịn được muốn kêu lên một tiếng.
Cũng may trong miệng hắn vẫn còn thức ăn mới cắn răng nén lại được.
Đêm 30, mọi người đang vô cùng náo nhiệt, nếu hắn mở miệng kêu to, chắc chắn sẽ làm mọi người mất hứng.
Dù sao vết thương đó cũng không quá nặng, nứt ra thì cứ nứt ra đi, chờ lúc trở về, hắn đắp lại chút dược, chỉ vài ngày là ổn.
Hắn cố nén đau đớn vừa ăn vừa kể cho mọi người nghe những trải nghiệm trên đường đi áp tiêu của hắn, có một vài thứ ngay cả Lê Trạch cũng chưa từng nghe thấy.
Đặc biệt là tuyết rơi. Trong số những người có mặt ở đây, ngoại trừ Lê Tường đã thấy không biết bao nhiêu lần ở thế giới hiện đại, những người khác đều không thể hình dung được khung cảnh hoành tráng đó.
“Tuyết ở Dụ Châu rất lớn, buổi tối tiếp theo, chờ tới khi ngươi rời giường đi ra mở cửa, sẽ nhìn thấy tuyết đọng bên ngoài có thể cao tới tận đầu gối ngươi, nếu không phải mỗi ngày đều có người của quan phủ đi dọn tuyết trên đường từ sớm, quả thật là một bước khó đi.”
“Cao đến đầu gối ư?! Dày như vậy?!”
Lê Trạch nghe lời miêu tả của Ngũ Thừa Phong, lại muốn đi Dụ Châu nhìn một cái.
“Ngũ đại ca, tuyết kia rất trắng ư? Ta nghe nói tuyết là thứ trắng nhất thế gian.”
“Dĩ nhiên là trắng rồi. Ta nhìn thấy tuyết rơi ở nơi hoang dã, chúng nó phủ kín tất cả đều thành một mảnh trắng xoá, nhìn khung cảnh hoang vu đó, còn khiến mắt ngươi nhức nhối kìa.”