Lê Tường không nghĩ tới người đứng bên ngoài lại là hắn.
“Tại sao ngươi lại gầy đi nhiều như vậy?”
Ngũ Thừa Phong trăm triệu lần không tưởng tượng nổi, vừa gặp nhau, Tương nha đầu đã lập tức chú ý tới hắn gầy đi, trong lòng hắn thật ấm áp.
Màn trời chiếu đất thời gian dài như vậy, lại ăn uống chẳng đâu vào đâu, hiển nhiên phải gầy đi rồi.
“Chúng ta đi áp tiêu đều như vậy, chỉ cần chịu khó bồi dưỡng nửa tháng sẽ bình thường trở lại.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lê Trạch, gọi đối phương một tiếng Lê đại ca.
Lê Trạch đã nhớ ra rất nhiều chuyện ngày trước, hắn không còn xa lạ với vị đệ đệ mình từng rất yêu thương khi xưa, thay vào đó lại nhiều hơn vài phần thân thiết.
“Khi còn nhỏ, ngươi thường gọi ta là A Trạch ca mà.”
Nghe lời này, Ngũ Thừa Phong vô cùng vui vẻ, hắn lập tức gọi một tiếng A Trạch ca.
“Tứ ca, đừng đứng nữa, mau ngồi đi, ta đi làm cho ngươi một nồi khác, vừa lúc cùng ăn tất niên.”
Lê Tường nói là lập tức bước vào phòng bếp, Đào Tử đang muốn đi theo nàng vào nhóm lửa đã thấy Ngũ Thừa Phong kia đứng lên tranh việc của nàng ấy rồi.
“Ta đi nhóm lửa cho ngươi.”
Hai người một trước một sau bước vào phòng bếp, lúc này Lê Trạch mới phát hiện ra một chút điểm bất bình thường.
Hắn nhíu nhíu mày, nhìn về phía Quan Thúy Nhi, ánh mắt kia tràn đầy nghi hoặc về quan hệ của hai người bọn họ.
“Hai người bọn họ ư?” Quan Thúy Nhi không nhịn được cười: “Bây giờ còn chưa có cái gì hết, thế nhưng có thể khẳng định là Ngũ Thừa Phong rất ái mộ biểu muội.”
Quan Thuý Nhi thầm nghĩ, ánh mắt Ngũ Thừa Phong kia nhìn biểu muội cũng không khác là mấy so với ánh mắt A Trạch nhìn mình.
Nhưng bây giờ biểu muội chỉ một lòng lo cho sự nghiệp, phỏng chừng Ngũ Thừa Phong phải đợi một thời gian khá lâu rồi.
“Tứ ca, ngươi ăn nồi cay ư?”
“Đều được, chỉ cần ngươi làm là được.”
Ngũ Thừa Phong nhóm lửa rồi ngồi đằng trước bếp, xuyên qua khe hở cửa bếp lò lén lút nhìn nàng.
Hai tháng rưỡi không gặp, dường như cả người Tương nha đầu đã cao lại còn nở nang hơn không ít.
Bộ dáng nàng không còn trẻ con như hồi trước nữa, đã mang dáng dấp của một đại cô nương rồi. Không hiểu sao nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy một tia gấp gáp.
Tửu lầu vừa khai trương không lâu, chắc người ta không nhanh chóng qua mai mối cho nàng sớm tới vậy?
“Tứ ca, lần này các ngươi ra bên ngoài có thuận lợi hay không?”
“A, thuận lợi thuận lợi.”
Hiển nhiên hắn sẽ không nói những chuyện bất lợi cho nàng nghe, hắn đâu muốn để nàng lo lắng một hồi vô ích.
Hắn đã có kinh nghiệm áp tiêu hai lần, mà lần nào cũng vậy, không bao giờ an an ổn ổn đưa hàng về điểm cuối. Luôn sẽ gặp một vài tình huống trộm cắp hoặc cướp bóc.
Cũng may tiêu sư trong đội bọn họ nhiều, cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, nhiều nhất chỉ bị thương một chút rồi thôi.
Nghĩ đến vết thương, hắn lại cảm thấy sau lưng mình hơi đau nhức.
Lúc đi hắn không bị thương, nhưng trở về lại gặp một đám kẻ cắp đánh lén, may mắn trên vết d.a.o đó không có độc, nếu không lần này rất khó xử lý.
Thiếu chút nữa đã quên, hắn vẫn chưa uống thuốc.
Bàn tay Ngũ Thừa Phong thò vào trong lòng mình tính lấy thuốc, lại đụng tới túi ngân bối bên trong, lúc này hắn mới nhớ chuyện quan trọng mình cần phải làm khi tới đây.
Quả thật, hắn qua đây vì muốn gặp Tương nha đầu, nhưng cũng có chuyện đứng đắn muốn tìm nàng.
Hắn có thể bán lông được giá cao như vậy ở Dụ Châu, chắc chắn có phần lớn công lao của Tường nha đầu.
Nếu không có nàng, hắn đâu biết hiệu quả của loại lông này mà đem bán?
“Đúng rồi nha đầu, ngươi cầm cái này đi.”
Hắn đặt cái túi đựng một trăm ngân bối lên bệ bếp. Lê Tường đang vội vàng đảo nguyên liệu trong nồi nên không rảnh để duỗi tay ra xem.
“Đây là gì?”
“Đây là tiền……”
Ngũ Thừa Phong kể chuyện mình bán chỗ lông đó cho Lê Tường nghe.