Hành động này của Lê Tường lại khiến Cổ Du kia xấu hổ.
Nếu hắn ta cũng dừng lại theo nàng, có vẻ không tốt mất, nhưng nếu cứ như vậy rời đi để nhiệm vụ không tiến triển chút nào, hắn ta lại không cam lòng.
Đã vậy, lúc trở về còn không biết bị những gia hỏa kia cười nhạo như thế nào.
Lúc trước khi đại chưởng quầy chọn người, hắn ta vất vả lắm mới chèn ép được đám người kia, hiện giờ không thể cam tâm để chuyện không có chút tiến triển gì mà trở về được.
Tiểu nha đầu Lê Tường còn trẻ tuổi đã có tay nghề như vậy, lại thêm tửu lầu và cửa hàng thịt hầm kia, ngay cả khi không nhắc tới hai nơi đó, chỉ tính riêng công thức làm món hầm đó cũng trị giá rất nhiều tiền bạc rồi.
Chỉ cần hắn ta nắm được trái tim của nàng, ngày sau gả cho người phải theo người, gả cho chó phải theo chó, nàng cũng là người của Đông Hoa rồi.
Còn hắn ta thì sao? Lập được công lớn như vậy, nói không chừng còn có thể thay thế chức vị nhị chưởng quầy bây giờ.
Đáng tiếc, lúc tới hắn ta tràn đầy tin tưởng, vậy mà bây giờ đã nếm mùi thiệt thòi rồi. Dường như tiểu nha đầu này không dễ dàng thu phục như vậy. Hắn ta giúp nàng một việc, vậy mà nàng còn chẳng buồn nói tên cho hắn.
Cổ Du vẫy vẫy tay về phía chỗ tối, rất nhanh sau đó đã có một, hai người có bộ dáng côn đồ từ ngõ nhỏ đi ra rồi hi hi ha ha đi về phía Lê Tường.
Còn hắn ta ư? Tự nhiên là giả vờ cái gì cũng không biết, đi ngang qua cầu thang đường sông, chỉ còn chờ phía sau truyền đến tiếng kinh hô của nàng, hắn ta sẽ quay đầu lại ‘hỗ trợ’.
Hai tên côn đồ qua đó rất nhanh, bọn họ đi tới cầu thang đường sông, giả vờ như ra chờ bè. Sau khi nói đùa với nhau hai câu, hai tên đó bắt đầu hướng ánh mắt lên người Lê Tường.
“Nha, hôm nay khá may mắn đây, vừa ra cửa đã gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp.”
“Tiểu cô nương, ngươi tên là gì, nói cho ca ca được không?”
Phi! Ca ca gặp quỷ đi!
Lê Tường thật sự không biết mình có nên nói cho nam nhân mặc áo trắng kia biết hắn ta quá ngốc rồi cười nhạo một trận hay không?
Tại sao hắn ta lại cho rằng chỉ số thông minh của tiểu cô nương nông thôn đều thấp như vậy? Hắn ta lại tìm thêm hai con hàng tới gây sự rồi.
“Ta họ Lê, tên là Lê Tường. Nhà ở Lê Ký tửu lầu, tùy thời hoan nghênh hai vị tiểu ca tới đó ăn cơm.”
“……”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm tại sao nha đầu này chẳng sợ hãi chút nào vậy?
“Ăn cơm là chuyện nhỏ, cũng không biết bữa cơm này có được tiểu cô nương ngươi đón tiếp hay không……”
Một người trong đó vừa nói chuyện vừa duỗi tay về phía Lê Tường, nhìn như đang muốn sờ b.í.m tóc của nàng. Lê Tường trực tiếp nghiêng người tránh thoát rồi cảnh cáo một tiếng.
“Nói chuyện gì cứ nói, đừng động tay động châm, cẩn thận ta không khách khí đâu.”
“Nha! Là một tiểu lạt tiêu() nha… ta thích!”
()Ám chỉ những cô nàng đanh đá.
Người nọ chỉ cho rằng Lê Tường ngoài mạnh trong yếu thôi, vì vậy lại tiếp tục hi hi ha ha duỗi tay về phía nàng.
Lập tức ‘Bang’ một tiếng, một bao hạt dẻ nện lên mặt hắn ta, không đợi hắn ta phản ứng kịp, eo sườn đã ăn một cước thật mạnh, trực tiếp bị đá vào đường sông.
Một tên khác nhìn mà choáng váng, hắn ta theo bản năng muốn đi kéo huynh đệ của mình, lại phát hiện nước ven sông này cạn, chỉ tới vòng eo hắn ta thôi.
Thời điểm hắn ta quay đầu lại tỏ vẻ hung tợn muốn đi bắt Lê Tường, nhưng nhìn qua mới biết nàng không hề sợ hãi chút nào, thậm chí đôi mắt của nàng còn đang nhìn chằm chằm vào phần ngã ba bên dưới của hắn ta.
Ánh mắt kia đúng là khiến hắn ta sởn tóc gáy.
“Ngươi còn ngây ra đấy làm gì, nhanh xử lý nàng đi!”
Tên ở trong nước hô một tiếng rồi nghiêng ngả, lảo đảo túm cái eo từ từ bò lên.