Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 439



“Không cần ngươi giả vờ giả vịt, ngươi bồi thường tiền cho ta là được.”

Khuôn mặt của nam nhân đang nằm dưới đất kia đã viết đầy chữ vô lại rồi.

“Đường đường là một đại nam nhân, vậy mà ở bên đường lừa bịp tống tiền một tiểu cô nương, có thấy xấu hổ hay không?”

Người chung quanh chẳng ai ngốc cả, lập tức có người tốt trong số bọn họ lên tiếng bênh vực Lê Tường.

Thế nhưng sau đó hán tử say rượu kia đổi sắc mặt thành hung hãn, lại kéo theo một thân đầy mùi rượu, vô cùng dữ tợn mắng người qua đường bọn họ một trận, sau đó không ai dám lên tiếng nữa.

Trượng nghĩa vài câu thì được, nhưng nếu để chuyện phiền phức này dính dáng đến người mình thì thôi đi.

Ngay khi mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại bỗng một công tử mặc y phục màu trắng đi tới bên người Lê Tường.

“Chuyện đã rõ như ban ngày nhưng dường như vị huynh đài này không chịu nói lý. Vừa lúc ta và quan nha Lưu bộ đầu có chút quen biết, không bằng ta cho người đi mời hắn qua đây tâm sự cùng ngươi?”

Tuy người này đang nói chuyện với hán tử say rượu dưới đất, nhưng ánh mắt lại cố ý làm như vô tình liếc sang Lê Tường.

Nếu là tiểu cô nương nông thôn tầm thường khác bị hán tử say này làm phiền, nhất định lòng sẽ hoảng loạn, tự nhiên cũng không chú ý tới ánh mắt chung quanh.

Nhưng từ lúc bắt đầu Lê Tường đã rất trấn tĩnh, nàng dám chắc chắn một màn này chỉ đơn giản là ăn vạ, cho đến khi nam nhân mặc áo trắng đi xuất hiện.

Nàng rất nhạy cảm phát hiện hán tử say trên mặt đất và nam nhân mặc áo trắng này có trao đổi ánh mắt, ít nhất nàng cũng nhận ra hai người này có quen biết, chưa hẳn là thân thiết, nhưng chắc chắn là có quen biết.

Lê Tường vẫn bình tĩnh nhìn nam nhân đó hát tuồng bên cạnh, thấy đầu tiên hắn ta lôi bộ đầu ra ép người, sau đó còn áp dụng phương thức dùng hành động để làm ảnh hưởng tới người khác và dùng lý trí khiến người ta hiểu, cuối cùng còn rất hào phóng cho kia nam nhân mấy trăm đồng bối, dặn đối phương nên sống tốt một chút.

Đúng là một người tốt khiến đất trời cảm động.

Hán tử say rốt cuộc cũng bò dậy từ trên mặt đất và ‘khập khiễng’ đi rồi, người chung quanh cũng tan.

Lúc này nam nhân mặc áo trắng kia mới ‘ưu nhã’ xoay người tự cho là đúng an ủi: “Cô nương chớ sợ, hắn đã đi rồi.”

Lê Tường ngẩng đầu đánh giá hắn ta một phen, ăn mặc nghiêm túc đấy nhưng hành xử chẳng ra gì, mặt lớn lên cũng coi như tuấn tú, có điều đôi mắt kia đã bại lộ bản chất của hắn ta.

Bên trong đôi mắt kia không có vẻ thản nhiên, ung dung, chỉ có tính kế. Nàng có cảm giác đôi mắt hắn ta nhìn nàng y hệt một người đói khát đang nhìn một miếng bánh ngọt thơm tho.

“Hôm nay đa tạ công tử hỗ trợ, sắc trời không còn sớm ta phải nhanh về nhà, cũng mời công tử trở về đi.”

Nàng chẳng cần quan tâm hắn ta tính kế như thế nào, dù sao nàng cứ không để ý tới hắn ta là được.

Lê Tường nói cảm ơn xong lập tức đi ngay, không hề có ý tứ muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Nam nhân mặc áo trắng kia hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng kiểu này. Nói gì thì nói, vừa nãy hắn ta mới cưỡng chế đuổi một tên hán tử say muốn lừa bịp tống tiền nàng cơ mà? Về tình về lý, nàng nên vui sướng cảm ơn rồi để lại tên họ chứ??

Cổ Du mang theo nhiệm vụ tới, tự nhiên không thể để nàng rời đi như vậy, sau đó hắn ta vội vàng đi theo, chẳng qua hắn ta đi cách nàng một khoảng, giả vờ như tiện đường.

Lê Tường không biết hắn ta có mục đích gì, nàng lại sợ xuất hiện thêm một hán tử say nữa, bởi vậy dứt khoát đi xuống bậc cầu thang thành thành thật thật chờ bè trúc. Trên đường sông nhất định sẽ có bè trúc chuyển người, không thể hết bè trúc được, cứ kiên nhẫn đợi thêm chút nữa chắc chắn có.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv